Người đàn bà vắng chồng

N gày cuối năm bình lặng như một dấu hỏi, treo trên nền trời trăng còn xanh chiều. Vài con én biển xô nghiêng vạt mây bạc trước mũi tàu liếp chiếp. Mentaria treo cờ Panama đưa tôi đến Đầm Môn - bán đảo nằm trong vịnh Vân Phong như một dải khói biếc nối nối liền những điều tản mạn, cơ hồ xa vắng. Tàu giảm tốc độ, nghe rõ khẩu lệnh "Port easy" và sau đó là "Dead Slow ahead" của vị thuyền trưởng già. Sau nửa vòng bẻ lái con luồng dẫn vào Đầm Môn hiện ra trước mắt tôi chờ đợi. Trời ạ nó là một hoang đảo! Stop engine! Tiếng ông thuyền trưởng vang buồng lái.Tôi dõng...
Nơi ô cửa xanh nhìn ra
Những tia nắng đầu tiên của ngày mới trải rộng một góc trời. Lòng lại rộn lên nhiều nỗi nhớ. Tôi nhớ về căn nhà cũ thủa thiếu thời nằm thơ mộng bên...
Người đàn ông trên phố Selterweg
Tối mùa thu giá lạnh, tiếng chuông nhà thờ chầm chậm buông từng hồi rồi tan loãng vào không gian như những giọt trầm. Con phố đi bộ Selterweg thưa thớt người qua...
Giếng Vừng thương nhớ
T ôi vừa bắt gặp những ngọt ngào thơ cũ qua hình ảnh một cái giếng đồng phủ đầy rong rêu. Một bà mẹ quê mặc đồ bà ba, đội nón cời khom mình múc nước. Cạnh bờ giếng là đôi thùng cũ kỹ. Quanh đó là ruộng lúa,...
Vườn nhà có hàng chuối xanh non
B ố đẻ tôi mất sớm từ khi tôi còn là cô bé bốn tuổi nên thời thơ ấu, tôi luôn thiếu thốn tình cảm, mong ước có được sự chăm sóc của...
Niệm khúc tháng Giêng

T háng Giêng về rồi! khi giàn tầm xuân khoe sắc hồng thắm cả góc sân là anh lại thủ thỉ vào tai tôi những lời êm ái như thế! Đúng thật! Tháng...
Mong manh sắc đỏ
B ây giờ đã hết tháng ba. Những cơn mưa phùn như một lời tạm biệt, cứ lai vãng dần rồi mất hẳn. Hoa xoan cũng lười rơi. Thời khắc chuyển mùa như một chiếc khăn ấm dần rời xa bờ vai để trôi vào mùa đông quên lãng. Mùa hè sắp về, dẫu có dùng dằng và đơn chiếc. Tháng tư, em không nhận ra mình, sau những đổi khác của nhớ thương và chờ đợi. Tháng tư, có vẻ như nỗi nhớ cứ dần đầy lên, sau những tháng ngày ấp ủ và xa cách. Tháng tư rồi, bao nhiêu giận hờn chợt đến chợt đi, tan theo dòng nước mây xám ngoài kia. Những ai hội hè cũng đã rũ bỏ sắc màu, rũ bỏ những tung tăng để cột mình lại với mái ấm và những ràng rỡ khác. Tháng tư này, sao thấy mỏng manh làm sao. Có lẽ trời đất chuyển mùa khiến ta...
Người đàn bà vắng chồng

N gày cuối năm bình lặng như một dấu hỏi, treo trên nền trời trăng còn xanh chiều. Vài con én biển xô nghiêng vạt mây bạc trước mũi tàu liếp chiếp. Mentaria treo cờ Panama đưa tôi đến Đầm Môn - bán đảo nằm trong vịnh Vân Phong như một dải khói biếc nối nối liền những điều tản mạn, cơ hồ xa vắng. Tàu giảm tốc độ, nghe rõ...
Có một lần nào không?
Có một lần nào không? Khi chạy xe máy gần trăm cây số, rời khỏi thành phố rồi. Ồn ào cùng khói bụi đã ngút ngát tầm mắt. Chẳng còn thấy những con...
Xao xuyến tháng Năm
Tháng Năm về, nhớ những con đường đất đỏ mưa trơn trượt. Nhớ những chiếc xe bò kéo lăn bánh lộc cộc trên đường quê, những chú bò mệt nhoài vì sức nặng....
Giếng Vừng thương nhớ
T ôi vừa bắt gặp những ngọt ngào thơ cũ qua hình ảnh một cái giếng đồng phủ đầy rong rêu. Một bà mẹ...
Bãi giữa quê tôi
G iữa dòng biêng biếc là Bãi Giữa quê tôi, thản nhiên ghềnh đá, thản nhiên bờ cát, là thiên đường, là nơi trú ngụ của cơ man cò vạc, đa đa và bườm...
Giếng Vừng thương nhớ
T ôi vừa bắt gặp những ngọt ngào thơ cũ qua hình ảnh một cái giếng đồng phủ đầy rong rêu. Một bà mẹ quê mặc đồ bà ba,...
Ký ức khoai dong riềng
T háng giêng đến rất nhanh mà qua đi rất chậm. Người làng tôi thường có câu cửa miệng “Tháng Giêng ăn nghiêng bồ lúa”...
Đê làng và mẹ
B ao lâu rồi, tôi chưa đặt chân lên con đê làng thân thuộc ấy? Bao lâu rồi, tôi không còn nhìn thấy bóng...
Căn bếp mùa Đông
Ngoài kia, gió mùa Đông Bắc ào ạt tìm về, bập bùng trên mái tôn, hun hút luồn vào khe cửa. Những chiếc lá...
Ba tôi
Tôi đi trên cát, cảm thấy dưới chân mình bỏng rát. Chút nóng giòn hầm hập kéo tôi về miền ký ức tuổi thơ,...
Màu hoa thương nhớ
Từ khi khánh thành đoạn đường tránh lũ từ thị trấn Tiên Kỳ vòng lên bãi đá Lò Thung về làng Lộc Yên (thuộc...
Nên bị gai đâm
Những thảm rêu vốn không biết dỗi hờn. Những đoá hoa không bao giờ chì chiết. Những giấc mơ chỉ một mực bao dung....
Sủng Là man dại khèn Mông
Dễ có đến năm năm tháng tháng ngày ngày tôi không về ngồi bên bậu cửa mà nhìn hoa mơ ngủ gật bên bờ...
Tương tư ở xứ Ninh Kiều
Không biết cụ Nguyễn Tuân xưa đã từng hành tẩu đến xứ này để mà ca tụng thêm cái lý lẽ xê dịch. Ninh...
Thương nhớ vùng cao
Tôi không biết thổi khèn như Lò A Sùng, tôi không giỏi bắn tên như Giàng A Chính, nhưng thời gian của tôi cứ...
Phù sa đàn bà
Không hiểu sao mỗi khi nhìn những dòng sông từ thượng nguồn đổ về hạ lưu dẫu tháng đông gầy, dù ngày hạ mập,...
Cây gạo làng
Cây gạo làng tôi đứng ở một góc sân chùa. Từ dưới bến sông nhìn lên qua một con...
Bến Nghè tha thiết niềm yêu
N gày bé bằng cái kẹo, bắt đầu biết mặt chữ, mỗi lần đi học về, tôi đều dừng lại,...
Những gương mặt phố
Tôi chưa bao giờ hết yêu phố ngay cả khi phố mang gương mặt trầm tư. Cũng như bao...
Biển quê
Tất cả những ai lớn lên được đều mang theo hoài niệm thơ ấu. Ngay cả những người hối...
Ngọn hải đăng làng tôi

Mỗi một miền quê, nơi con người sinh ra, lớn lên và đi xa đều có những thứ vô...