31 C
Hanoi
Thứ ba, Tháng mười 8, 2024

Tương tư ngô đồng

G iờ đây, mỗi lần đi qua...

Tương tư ở xứ Ninh Kiều

Không biết cụ Nguyễn Tuân xưa đã...

Mùa về trên ngói

Tôi thích ngắm những mái ngói cũ...

Hồ Huy

Văn Chương chỉ là một thứ trang sức. Có thể đeo nó cả đời mà không ăn được, không bán được, không mua được, không giàu có được. Nhưng cũng như trang sức, nó luôn là niềm kiêu hãnh!

Tương tư ở xứ Ninh Kiều

Không biết cụ Nguyễn Tuân xưa đã từng hành tẩu đến xứ này để mà ca tụng thêm cái lý lẽ xê dịch. Ninh...

Người đàn bà khóc

T rỗi lên trong một buổi chiều những điều ám ảnh, như mưa về, như gió về, như nắng tắt, như trăng lặn, như...

Cây cầu cô đơn

Một buổi Frankfurt thành phố tự do, thành phố lớn một thời của đế quốc La Mã thần thánh, người nghệ sỹ già trầm...

Một thứ quê mùa

Một ngày bình thường tháng ba rung chuông trên bầu trời lẳng lặng. Đi giữa phố phường người ta, đi giữa nhà nhà kẻ...

Sủng Là man dại khèn Mông

Dễ có đến năm năm tháng tháng ngày ngày tôi không về ngồi bên bậu cửa mà nhìn hoa mơ ngủ gật bên bờ...

Giáo đường chiều không em

Như không em một chiều giáo đường, như chưa quen một ngày vô thường, như chưa quên một đời yêu thương. Chiều không em,...

Những buổi chiều quên nắng

Quản trị Tản Văn Hay từ ngày 26/8/2019. C ó những ngày buổi chiều quên nắng. Người đàn bà chang chang thừa mình trong xó...

Tháng Mười bẻ nắng sau lưng chiều

Sau lưng chiều, tháng Mười bẻ nắng, mùa thu như người đàn bà mãn vụ lẳng lặng gói ghém cánh đồng thảnh thơi. Tháng...

Ngoảnh mặt mà trăng

Trăng như đang lên, trăng như đang tỏa, trăng như đang mã hóa lòng người. Trăng cười, trăng khóc, trăng chiêm bao, trăng gầy,...

Cô gái Chư Đang Ya

Tôi đã đến Tây Nguyên, đã ở Tây Nguyên, đã đi Tây Nguyên đã cồn cào Serepôk, đã trăng non trăng già Easup nhưng...

Phù sa đàn bà

Không hiểu sao mỗi khi nhìn những dòng sông từ thượng nguồn đổ về hạ lưu dẫu tháng đông gầy, dù ngày hạ mập,...

Đi tìm nụ cười Angkor

N ày là nụ cười Angkor tôi đã ám ảnh những bụi tro điêu tàn. Này là đại ngàn nền văn minh của người Khmer...

Cà phê Sài Gòn

  Nhặt những buổi chiều đói nắng Chắp vá một đêm mỏng trăng Khất thực mặt người xa vắng No nê đắng giọt linh hồn.   Tôi đã lang chạ...

Tự tình với điếm canh

T răng đã suông từ lâu, trên những mái đầu, trên những mái đình, trên những nơi mà người ta nghĩ thời gian đã...