Cái nắng tháng ba giữa mùa khô phương Nam cứ như lửa táp nóng rát từng phiến lá non vừa chớm xanh phố Sài Gòn, có cảm giác mọi vật đang trân mình để ráng cho qua mùa bỏng cháy.
Những ngày nắng hanh hao khô khát không giọt mưa cho lá me rắc ngọc xuống lòng phố đậu hờ trên tóc ai. Cũng không ngọn gió nào cho trái chò nâu khiêu vũ trong khoảng không rồi nhẹ nhàng dừng lại bên vỉa hè để một tà áo dài trắng bỗng giật mình lùi lại.

Và ngay cả những bông điệp giống như cả khối vàng ép lại thờ ơ chẳng buồn động đậy cho khoảng không gian phố càng như rộng thêm trong nắng chói chang… Nhưng như một phép màu kỳ lạ. Khi mùa tới đỉnh, tháng tư về, khi bầu trời từ sáng sớm đã xanh ngắt trong veo thủy tinh, là lúc nhiều con phố Sài Gòn bỗng ửng màu hồng tím ngọt của loài hoa được mệnh danh “anh đào phương Nam”, nhưng người Sài Gòn, nhìn theo dáng hoa hình cái kèn tí hon nên đặt tên rất giản dị “kèn hồng”, hoa thong dong nở từng nhịp dịu dàng, để thoáng chốc Sài Gòn hóa Nàng Thơ cho bao kẻ rối lòng ngẩn ngơ, bâng khuâng.

Nghe đâu, cây được mang từ châu Mỹ du nhập khoảng năm 2009, được gọi là hồng chuông, hồng phấn, hồng loa kèn…, khi cây mới mọc, nhìn còi cọc, xấu xí, nhiều người đã nghi ngờ loài cây hoa ngoại nhập này chắc không hợp phong thổ đất Sài Gòn, và chẳng thể mang lại vẻ đẹp nào trang điểm cho “Hòn ngọc Viễn Đông”.

Nhưng rồi, một ngày kia, cây đã làm bao trái tim của cư dân thành phố tan chảy bởi màu hồng tím nhạt tựa sắc hoa anh đào, những chùm bông hình cái chuông nhỏ, nhìn giống cái loa kèn tí hon, từ từ bung nở, kéo thành những vệt hồng tím ngọt ngào phố suốt từ tháng ba vắt sang tới tháng sáu. Khi những cơn mưa rào sầm sập ập xuống, hoa mới hết mùa, để xao xuyến luyến nhớ cho bao tâm hồn thơ mộng, nén lòng tương tư đợi mùa sau.

Không biết có phải “kèn hồng” cũng muốn phô diễn hết vẻ đẹp lộng lẫy quý phái trong sắc màu hồng tím ngọt lịm sang trọng, mà khi hoa bắt đầu nở thì lá cũng dần rụng, và khi trên đầu mỗi cành gần như trơ trụi lá, chỉ còn nhìn thấy những cụm hoa hình loa kèn xinh xinh.

Nắng càng to, trời càng trong, hoa càng đậm màu, như vẽ vào sắc trời xanh nắng vàng những bức tranh “kèn hồng” quyến rũ, kiêu kỳ, và khi gió nhẹ nhàng lướt êm qua, cả chùm hoa bồng bềnh rung khe khẽ, cảm giác như môi chạm môi gợi cảm, dễ thương, như đang có những áng thơ tình lãng mạn dần tạo hình trong ngôn từ nhân gian.

Mà hoa cũng kỳ lạ, hoa nở nhanh, cứ y như nở theo từng cơn gió lướt, và khi đang ở đỉnh của rực rỡ chưa kịp héo tàn, cũng theo từng cơn gió ngang qua mà rụng xuống, tạo thành một thảm hồng mềm mại dưới gốc cây, một vẻ đẹp của tàn hoa mong manh, lộng lẫy, mê hoặc đến tê dại con tim những người nhạy cảm với vẻ đẹp của hoa…

Lần đầu được ngắm màu hồng tím của “kèn hồng” anh đã xuýt xoa. Làm sao pha được sắc dịu ngọt nhẹ như áng mây hồng trong bình minh chen vào sắc tím nhạt mỏng như màn sương hoàng hôn? Làm sao họa được cái run rẩy mơ hồ như hơi thở của cánh hoa như một cây kèn tí hon đang thổi khúc nhạc của gió mơn man? Làm sao vẽ cho ra bức tranh “kèn hồng” để có thể cảm nhận giai điệu hư ảo mộng mị của bản hòa tấu từ hàng vạn cái kèn hồng lơ lửng trên khoảng không trong veo kia…

Em đã đưa anh qua những con đường “kèn hồng”, từ đường Võ Thị Sáu đến đường Điện Biên Phủ, Nam Kỳ Khởi Nghĩa, rồi hướng về trung tâm Sài Gòn, đi hết đường Hàm Nghi, băng ngang, vào đường Võ Văn Kiệt, hay hướng ra phía ngoại thành qua ngã tư Hàng Xanh tiến thẳng mạn Thủ Đức… Miên man, ngợp sắc “kèn hồng” như mộng, để anh cảm, để anh thấm, để anh khám phá, để anh lắng đọng, rồi chắt lọc những tinh tế, rồi thả tình vào cây cọ, vừa vẽ vừa trò chuyện với những cánh hoa trong tranh, như hoa là một mỹ nhân bí ẩn quyến rũ…

Sài Gòn, những ngày tháng ba, tháng tư, kéo dài sang tháng năm, tháng sáu, nắng gắt như hắt lửa, thi thoảng vài cơn mưa đầu mùa như dọn đường cho hạ trườn đến ẩm ương, đầy bực dọc và khó chịu, không khí đường phố hầm hập như trong một cái hồ lô nút kín, oi ả, nóng nảy, tức tối… Như để làm dịu đi những cơn cớ không nguồn không ngọn, sắc hồng tím của “kèn hồng” như một hò hẹn bí ẩn của mùa, biến Sài Gòn bỗng chốc thành Nàng Thơ.

Em áo hồng đưa anh qua những cung đường phố Sài Gòn ngợp sắc hồng tím hoa “kèn hồng”, để có thoáng chốc, trong anh dâng niềm xúc cảm, em có phải là một bông “kèn hồng” đang biền hình, để cộng vào tương tư Sài Gòn của anh, không chỉ bằng lăng tím, hoa muồng vàng, lá me xanh, hoa dầu như nốt nhạc xinh, mà còn là mùa “kèn hồng” dịu ngọt như một Nàng Thơ , để thương, rồi nhớ