B ây giờ đã hết tháng ba. Những cơn mưa phùn như một lời tạm biệt, cứ lai vãng dần rồi mất hẳn. Hoa xoan cũng lười rơi. Thời khắc chuyển mùa như một chiếc khăn ấm dần rời xa bờ vai để trôi vào mùa đông quên lãng. Mùa hè sắp về, dẫu có dùng dằng và đơn chiếc. Tháng tư, em không nhận ra mình, sau những đổi khác của nhớ thương và chờ đợi. Tháng tư, có vẻ như nỗi nhớ cứ dần đầy lên, sau những tháng ngày ấp ủ và xa cách.

Tháng tư rồi, bao nhiêu giận hờn chợt đến chợt đi, tan theo dòng nước mây xám ngoài kia. Những ai hội hè cũng đã rũ bỏ sắc màu, rũ bỏ những tung tăng để cột mình lại với mái ấm và những ràng rỡ khác. Tháng tư này, sao thấy mỏng manh làm sao. Có lẽ trời đất chuyển mùa khiến ta nhớ cái rét nàng Bân như một một miền cổ tích xa vắng: Nàng Bân may áo cho chồng… Lòng ta lại ngùi ngùi nhớ anh khi mang chiếc áo mùa đông rũ phơi trong gió .Gió tháng tư mênh mang trên những dòng sông hoa đỏ. Lênh đênh như mảnh vỡ thời gian. Ta thương một mùa hoa vỡ

Tháng tư ơi! Hoa gạo đỏ triền sông, cánh gạo rụng lênh đênh những giọt buồn. Dòng sông hoa đỏ cồn cào nỗi nhớ… Cũng chẳng rõ nhớ gì mà sao da diết và khắc khoải đến vậy. Mùa nay hoa cà chắc thôi tím biếc để khỏi tủi hờn hoa bưởi trên cây. Anh đi qua đời em, như dòng sông trầm ẩn trôi qua bến. Bến hao mòn vì nước mãi chảy xuôi. Anh đi qua đời em, ngẫu nhiên mà tình cờ, hữu duyên mà vô ý… Để rồi những đêm trăng bay qua ta có bao giờ trở lại, khi em đánh rơi cánh hồng vừa nở trên tay.

Thất thểu theo từng mùa hoa đỏ, em không tìm thấy cái mà mình đánh mất. Hạnh phúc là điều chân thực nhưng con người không đơn giản cố biến nó thành hư ảo. Rồi lại đau đáu đi tìm cái bóng của sự mong manh. Nhưng nếu hạnh phúc đừng quá mong manh, con người sẽ tự tin hơn khi nghĩ về hạnh phúc. Em ngậm ngùi ngắm bến sông quê… Bến sông của những mùa hoa cải vàng rực nơi anh đã từng kết vương miện hoa cài lên tóc cho em.
Chúng ta đã quá yêu những điều kỳ ảo, xa vời và nâng niu xa vời. Để những khi không thấy nhau, lòng lại như chiếc khuy không cài vừa nút áo.

Vắng anh! Đã bao mùa thu bình thản trôi qua. Mùa thu và anh cuốn theo bao nhiêu gió và hy vọng. Lá vàng ở lại tê quất giữa cái lạnh đầu đông, cùng với những sợi buồn chẳng thể nào ấm được. Muốn mượn tơ trời để dệt thành chiếc áo ủ ấm cõi lòng hoang lạnh nhưng xoè tay ra chỉ thấy gió mà thôi. Gió rứt đi từng chiếc lá “Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu” nhưng nếu không có mùa thu chắc gì cây trút lá?

Vắng anh. Lòng em thêm chật chội những nhớ mong và mênh mông thêm nhiều khắc khoải. Chúng ta nhớ trong khắc khoải và dai dẳng, bởi không có nhau. Chúng ta gặp nhau trong sự xa vắng, nên nỗi nhớ vẫn như hoa gạo thắp trời tháng tư rực rỡ. Một nỗi nhớ tưởng đã tầm xuân mất rồi, sao bỗng dưng hiện về, trong trang lưu bút nhạt nhoà hơn mười năm, và chợt cất cánh bay lên bằng những sắc đỏ.