Tác giả: Hồ Huy

Thấp thoáng đời nhau

Một Hồ Huy lãng tử hào hoa, biết tung lời có cánh để lên ngôi cho mọi vẻ đẹp của thế gian. Một trái tim ấm nóng vỗ về những trái ngang ngoài kia, như bờ vai, như cánh tay ôm lấy nỗi buồn của người con gái mà trổ hoa trổ lá tự bao giờ. Ngôn từ lóng lánh màu hạ, huyền diệu màu trăng, mạnh mềm như gió, sắc ngọt như mưa, lãng đãng thu hiền, phiêu xuân căng nhựa. Thứ ngôn từ không tuổi đầy kiêu hãnh như người đàn bà đẹp soi mình trong gương, như người đàn ông nâng niu tỏ tường tâm hồn cô người yêu bé bỏng. Khác với sự dễ dãi ồ ạt và tuỳ tiện thì ngôn từ của Hồ Huy theo dòng cảm xúc cứ sinh sôi, tràn trề nhất mực tỉnh táo dù huyên náo thâm trầm, bay lên, bay mãi.

Mộc Nhiên

Chiều cuối năm, những buổi chiều thời gian lăm căm xiết nợ, bước chân của kẻ đi ở đợ, chính mình. Chiều hết năm  yêu thương nhào nặn vô hình, bàn tay ai nắm lấy bàn tay mình, ấm một ân tình đã cũ, ở một nơi nào đã cũ, ở một thời gian đã đủ phôi phai những tiếng thở dài. Kể cũng lạ, dường như  tôi, kìa như ai cứ vội vã hình hài, như sao hôm sao mai, thấp thoáng đời nhau.

Biển cuối năm, gió vẫn ăn nằm với sóng, nhưng vẫn cứ phải đuổi nhau đến nhọc nhoài, thà cứ lặng lẽ nguôi ngoai mà song hành, cuồng nhiệt quá chỉ khiến những thanh âm tức tưởi ầm ào vã vào ghềnh đá như đá. Cảm giác sự nhiệt tình tận tâm ấy cũng trở nên tầm phào uổng phí và nghi hoặc.

Đi dọc bãi biển, thời khắc cuối năm cũng làm cho những cuộc hạnh ngộ thưa vắng dần, thưa vắng như những cô gái một mình khỏa chân vào sóng tìm nhặt những vỏ ốc cô đơn đang dỗi hờn thế giới. Những cô gái tự cho phép mình mọc gai để rồi lại lẩn thẩn hát những lời đã cũ. Bài hát về một bông hồng thủy tinh.

Tôi nằm dài trên chiếc ghế bố, thủy triều đang lên đã ấm ở dưới chân, vài chiếc thuyền câu ngoài ngoài xa xa kia cũng đang vội vã trở về, thấp thoáng những cánh buồm trong dải toan vừa được căng ra của người họa sỹ già, thấp thoáng đâu đó trong sắc màu, thấp thoáng đâu đó trong đời nhau, những bố cục như phải lòng nhau. Cây cọ hấp hối. Chỉ là thấp thoáng thôi chứ những cánh buồm đã biệt tăm trong những dòng hải lưu trái chiều biệt tích, như một chiều đặt tên anh, một chiều gọi tên em. Biền biệt vô phương.

Nhắm mắt lại, dỏng tai về phía đôi tình nhân tre trẻ đang rối bời trên một chiếc ghế bố không xa.

Anh đi rồi có nhớ em không? Mà chính xác thì bao giờ anh quay trở lại? Chiều nào em cũng sẽ ở đây nhớ anh và chờ anh…

Anh không nhớ em thì nhớ ai? Làm sao cho ngắn những đêm dài? Nỗi nhớ em sẽ hóa thành ánh nắng và tình yêu sẽ là ban mai…

Tôi suýt bật cười. Đời tôi đã nhiều lần đôi tai lượm lặt được những những lời yêu ngọt ngào như thế. Để xem họ nghĩ gì, họ chờ đợi gì, họ hi vọng gì, họ dối trá gì, họ bội bạc những gì?

Ở mỗi cuộc chia tay, thứ mà người ta nhận được nhiều nhất thường là ngôn ngữ, nhưng tiếc thay những ngôn từ mạnh quá, đẹp quá, vồ vập quá, hi vọng quá, hứa hẹn quá đôi khi lại chẳng bằng sự lặng thinh nhìn nhau. Có những sự lặng thinh mà mai sau, ngày sau, về sau sẽ trở thành những cái bóng  thấp thoáng trong đời mỗi một con người. Hoa đẹp chóng tàn. Lời hay gió bay.

Vậy nhưng vũ khí có thể hạ gục con người ta một cách nhanh nhất chính xác và hiệu quả nhất lại chính là sự giả dối. Thủa nhỏ tôi từng tò mò đi theo đám người bẫy chim, họ dùng những con chim mồi hót hay nhất, và sau này tiếng chim đã qua xử lý kỹ thuật âm thanh hiện đại. Ngay cả loài cu gáy là một loài chim được đánh giá là khôn ngoan thì cũng hiếm khi thoát khỏi những lời chim đường mật mê hoặc. Tôi nhận ra rằng đừng vội tin vào những điều đẹp đẽ quá, có thể đó chỉ là chính vẻ đẹp tâm hồn bạn phản chiếu vào nó.

Buổi chiều cuối năm, những buổi chiều khiến con người ta phải thương yêu nhiều hơn, thành thật nhiều hơn, hạnh phúc nhiều hơn. Nhưng ngay tại nơi mà tôi đang nghe biển thành thật, chỉ thấy những cái bóng của nhau, bóng cô gái đang tìm nhặt những vỏ ốc vô tri, ngẫm những điều phi lý còn đang run rẩy. Bóng của đôi tình nhân kia, còn đang ở bên nhau mà đã phải nói những lời ngày mai chưa thấy. Bóng của người họa sỹ già, vun vén cuộc đời vào một cánh buồm nhạt nhòa, nhưng cánh buồm ấy lại được mở ra từ 1 con mắt giai nhân đã khóa cửa tình nhân.

Đôi khi hoặc có thể thường khi những người đã đến và đi qua đời ta chưa mặn mà đủ để làm một người thương kẻ yêu nhưng kỳ lạ thay họ luôn có một sự tồn tại lưu trú trong cảm xúc. Họ cứ thấp thoáng đâu đó trong cuộc đời của bạn, của tôi, của những gì mà chúng ta thậm chí chẳng thuộc về. Nhưng có thể đó lại là những cảm xúc bình yên nhất.

Phóng mắt về vô cực, tôi cô đơn ngay trong chính tầm nhìn của mình, vậy nên bão tố từ biển có gì lạ đâu. Biển bão tố bởi nó quá cô độc. Tôi đã thấy biển cười mỗi khi nhìn những dòng thủy triều dâng đầy hăm hở cũng như nhiều lần tôi thấy biển khóc mỗi khi nước ròng biển cạn và tình yêu hấp hối trong sự cô đơn. Nếu có thể hãy đừng bao giờ đặt mình vào sự cô đơn. Cô đơn chính là mắt bão.

Cũng kỳ lạ thay, những buổi chiều cuối năm, những bóng hình thấp thoáng cứ luôn trở về trong tôi, những bằng hữu nhiều năm không gặp, những anh em lâu ngày vắng mặt, hình bóng quê nhà, dáng dấp mẹ cha, cả những di ảnh tổ tông cũng theo đó mà hiện hữu. Những thấp thoáng đời nhau dường như mách bảo yêu thương luôn ở những mạch ngầm. Giếng khơi nước trong.

Hoàng hôn đang nhá nhem trên những ngọn triều, những lời hẹn ước đã nói thêm nhiều, cả khi tình yêu già nua quẫy đạp sắc màu cọ vẽ, cả những bước chân trần vẫn khỏa khua lặng lẽ, thời gian nheo vào trong đôi mắt tôi. Đứng trước biển, trái tim tôi luôn thấy mình chật chội, biển như bao chiều rồi, chiều như bao đời rồi, đời như bao yêu thương, đôi chân tha hương, bàn tay tha hương, mái đình tha hương, nụ cười vỏn vẹn tha hương.

Đứng trước biển, đứng trước ranh giới của ánh sáng và bóng tối, trước sự giao thoa giữa thanh xuân và cỗi già, trước sự đơn độc và sum vầy, trước những giả dối manh nha đang lấp lánh mà sao tôi thấy thứ mùi hương ngày tết len lỏi mơ hồ. Ngày cuối năm, những an vui khẽ thì thầm cựa quậy trong tôi. Bóng dáng người thân yêu, mùi vị quê hương, những tiếng địa phương quen thuộc vỗ về. Như đang đâu đây mơ hồ và hiện hữu. Giá kể, buổi chiều nay, buổi chiều kia, những buổi chiều lữ thứ, không có những thấp thoáng trong đời nhau ấp ủ, chẳng phải đã là những buổi chiều hư vô?

Đọc tản văn của Hồ Huy ta như đang được cùng anh phiêu lưu đến những vùng đất mới, được khám phá những vỉa tầng văn hóa của nhiều vùng miền và được chạm đến những rung động nhỏ của cõi lòng trước vạn vật. Với giọng văn trầm ấm, thủ thỉ, tác giả đã khiến ta say đắm với những câu chuyện mà đây đó chính ta cũng đã bắt gặp trong cuộc đời mình. Chúng tôi đã rất cố gắng tuyển chọn, biên tập để cuốn sách đến tay bạn đọc trọn vẹn nhất. Thế nhưng như các cụ xưa đã nói “nhân vô thập toàn”, chắc chắn sẽ không tránh khỏi những thiếu sót. Chúng tôi rất mong nhận được ý kiến của bạn đọc để lần in sau cuốn sách được trọn vẹn hơn.