Bây giờ đã là cuối mùa xuân, bầu trời xanh thênh thang hơn, nắng cũng vàng mênh mang hơn. Tôi ngồi bên quán vắng mơ màng theo câu hát:
“Tam Kỳ mùa xuân như đã
Mang bao tươi xanh về đây trải rộng
Cánh đồng rừng dương biển cả
Con kênh trôi xa, trời nước bao la…”.
Tiếng cô gái bàn bên nũng nịu với chàng trai làm tôi chú ý: anh đưa em đến vườn Cừa chụp ảnh hoa sưa nhé! Tôi bất giác nhìn lên, góc phố hằng ngày tôi qua đã rực rỡ sắc vàng. Vậy là một mùa hoa sưa nữa lại về….
Nếu có ai hỏi rằng Tam Kỳ mùa nào đẹp nhất tôi sẽ không ngần ngại mà bảo rằng thành phố ngã ba sông này đẹp nhất, lộng lẫy nhất là khi mùa hoa sưa nở. Trên từng con đường, góc phố, dọc theo bên bờ sông đâu đâu cũng sẽ bắt gặp những hàng sưa lấp lánh hoa vàng trên những tán lá xanh. Những ngày này, dạo bước dưới đường Bạch Đằng, Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, Trần Hưng Đạo, bên hồ Nguyễn Du hay lạc bước vào vườn Cừa tôi như đi dưới một dòng sông hoa vàng óng ánh. Loài hoa mỏng manh chỉ rực vàng ít ngày nhưng lại gây thương nhớ không nguôi. Không chỉ riêng tôi mà hầu như ai đã một lần chạm ánh vàng sưa ấy đều bâng khuâng, xao xuyến, đặc biệt là những người con xứ Quảng xa quê.
Hoa sưa còn có tên là cửu lý hương, nghĩa là loài hoa có hương bay xa lắm, hương thơm bay khắp chín làng thôn. Giữa muôn vàn màu sắc, sưa lại chọn cho mình một sắc vàng óng ả. Cây cứ như gom hết nắng, gom hết gió, gom hết sương, gom hết những tảo tần, vất vả của mảnh đất khắc nghiệt miền Trung để tỏa ánh vàng rực rỡ.
Không giống như những loài cây khác thường đâm chồi nảy lộc lúc xuân sang. Sưa vàng vẫn âm thầm ấp ủ nắng xuân, mưa xuân, gió xuân, gom góp hết những gì tinh túy nhất của đất trời mùa xuân để rồi khi mùa xuân qua đi, những nụ mầm mới bắt đầu nhú lên biêng biếc. Không biết vàng sưa gọi nắng hè về hay vì nắng vàng kia mà sưa bung nở? Chỉ biết, sau cơn mưa đêm đầu mùa, sáng ra đã thấy sưa bừng nở sắc hoa, vàng rực cả khoảng trời thương nhớ. Hương sưa thoảng thơm dìu dịu trong gió, sà trên vai, đậu trên tóc, len vào giấc mơ của cô gái đang tuổi xuân thì.
Tôi nhớ mình đã đọc ở đâu đó rằng những gì rực rỡ thường chóng tàn phai. Và hoa sưa cũng vậy. Hoa sưa dân dã nhưng không kém phần kiêu kỳ, mộc mạc nhưng lộng lẫy vô cùng. Mỗi mùa hoa, sưa như rút cạn nắng vàng, khoe sắc phô hương. Mới buổi sáng thôi vẫn còn bung biêng trên cành lá biếc mà khi bóng chiều vừa chập choạng phía chân mây đã thấy hoa sưa trải một lớp hoa vàng. Hoa chỉ nở rộ khoảng vài tuần rồi sau đó từng cánh hoa mỏng manh rơi xuống mặt đường. Hoa kết thúc đời hoa nhưng vẫn không quên làm đẹp cho đời. Những cánh hoa rơi xuống tạo thành một tấm thảm hoa vàng tuyệt đẹp. Đến Tam Kỳ mùa này chỉ thấy vàng nắng, vàng hoa, thành phố trẻ như khoác lên mình tấm áo choàng rạng rỡ.
Tôi yêu Tam Kỳ vẫn vẹn nguyên như ngày đầu tiên tôi đặt chân đến mảnh đất này cách đây đã mười năm. Tam Kỳ là phố nhưng vẫn giữ nguyên nét bình dị của miền quê yên ả. Người Tam Kỳ hồn hậu, chân chất, đất Tam Kỳ cứ vậy níu giữ bước chân bao người lữ thứ. Dưới những gốc sưa già, vào những đêm trăng sáng từng đôi tình nhân hò hẹn nhau. Hoa sưa là nhân chứng cho tình yêu. Những hàng sưa ven sông đã chứng kiến bao sự hợp tan, bao niềm vui, bao nước mắt của những đôi lứa yêu nhau.
Cô bạn tôi đã mười năm khắc khoải đợi chờ chàng trai của tuổi thanh xuân. Cô ở lại mảnh đất quê nhà còn chàng theo đuổi giấc mơ ở tận trời Tây. Tình yêu của họ lớn dần chỉ qua những tin nhắn, những cuộc gọi trái giờ. Cứ đến mùa sưa nở, cô lại ngóng trông mặc bạn bè khuyên nhủ, ba má thúc giục chuyện chồng con. Cô lỡ yêu màu vàng sưa, lỡ yêu chàng trai lãng tử, lỡ tin vào lời hứa khi hoa sưa nở sẽ trở về mà chờ đợi một năm, hai năm, ba năm và rồi đã mười năm đằng đẵng. Mỗi mùa hoa sưa về, cô lại lặng lẽ ngồi bên bến sông, nhìn hoa bay mà lòng thương nhớ không nguôi.
Tôi nhận được tin nhắn của cô bạn khi mùa sưa vừa bung cánh: “mai chúng mình đi chụp ảnh hoa sưa nhé. Tớ có tin đặc biệt dành cho cậu”. Vừa gặp nhau cô ấy đã ôm chầm lấy tôi và bảo anh ấy về nước rồi, cuối tháng này chúng tớ tổ chức đám cưới, cậu đến vui cùng tớ nhé. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy vui đến vậy và trong giây phút đó tôi tin rằng nếu có tình yêu, nếu đủ niềm tin thì hạnh phúc nhất định sẽ đến với những ai biết đợi chờ. Như sưa vàng qua bao ngày đông giá rét, chỉ chờ ngày nắng ấm mới tỏa sắc đưa hương.
Không hẹn mà chúng tôi đều chọn cho mình bộ áo dài màu trắng. Cả hai muốn lưu lại bộ ảnh kỷ niệm mười năm gắn bó với vùng đất này cùng hoa sưa. Hôm nay, Tam Kỳ nắng vàng dường như lung linh hơn, sưa vàng dường như rực rỡ hơn và tiếng cười của chúng tôi dường như cũng xôn xao hơn. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi và bất chợt ngân nga câu hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn:
“Em đến bên đời hoa vàng một đóa
Một thoáng hương bay bên trời phố hạ
Nào có ai hay ta gặp tình cờ
Nhưng là cơn gió em còn cứ mãi bay đi…”