Đời nến
K ý ức con người là một thứ vô cùng đặc biệt. Nó có thể được khơi dậy và tái hiện ở bất cứ thời điểm nào bởi cả năm giác quan: nghe, ngửi, nếm, sờ, nhìn. Một giọng nói, âm thanh quen thuộc. Một mùi hương quen thuộc. Một mùi vị quen thuộc. Một cảm giác quen thuộc hoặc có thể là một hình ảnh quen thuộc cũng đủ để gợi nhắc và gọi về cả một bầu trời ký ức. Và cũng bởi vì thế, khi ta còn sống, ký ức vẫn sẽ luôn tồn tại. Một buổi sáng cuối Xuân, khi tiết trời vẫn còn vương vấn chút ẩm ướt và se lạnh còn sót lại,...
Mẹ và mùa thu của con
Thu! Mùa của cái đẹp da diết mà thiên nhiên dâng tặng khiến cho ai đó dù vô tình đến mấy vẫn không cưỡng lại trước những tiếng nói chân thật nhất của...
Mưa qua miền kí ức
Tôi quen em trong một chiều mưa mùa hạ. Khi chuyến tàu chợ cuối cùng trong ngày về ga hàng cỏ. Em là sinh viên năm cuối của một trường đại học ở...
Những ánh trăng quê
N hìn ánh trăng chảy tràn trrên khắp đường làng ngõ xóm, tôi bần thần tự hỏi, trăng có tự bao giờ, trăng có trước hay loài người có trước. Trăng từ ngày đã đi vào thơ ca nhạc họa, đi vào đời sống của người làng quê chúng...
Vườn nhà có hàng chuối xanh non
B ố đẻ tôi mất sớm từ khi tôi còn là cô bé bốn tuổi nên thời thơ ấu, tôi luôn thiếu thốn tình cảm, mong ước có được sự chăm sóc của...
Niệm khúc tháng Giêng

T háng Giêng về rồi! khi giàn tầm xuân khoe sắc hồng thắm cả góc sân là anh lại thủ thỉ vào tai tôi những lời êm ái như thế! Đúng thật! Tháng...
Phố núi và hoa
Pleiku tháng năm có những cơn mưa chiều vội vã, có những làn gió nhẹ khi sớm mai về, bầu trời Pleiku thật mát dịu, trên khắp nẻo phố phường, rợp bóng dáng ngàn hoa. Nhất là hoa tím bằng lăng, màu tím nhớ thương, tím buồn man mác, tím con đường, tím cả giấc mơ hoang, màu tím bâng khuâng của chiều nào tan trường về quên lối cũ,tím dịu hiền của cô gái tuổi đôi mươi,.màu tím thủy chung của một thuở yêu người. Ôi, màu tím, màu tím lắng sâu vào cõi lòng ta, từ thuở xa xôi nào trong quá khứ, đưa ta về với nỗi nhớ miên man… Tôi lang thang qua các nẻo đường đầy hoa vàng khoe sắc, hoa muồng hoàng yến, những chùm hoa như chuổi đèn lồng đong đưa trong gió sớm, khi ban mai về, một cơn gió thổi qua, xác hoa rơi rụng dưới lề đường, làm thành một...
Đời nến
K ý ức con người là một thứ vô cùng đặc biệt. Nó có thể được khơi dậy và tái hiện ở bất cứ thời điểm nào bởi cả năm giác quan: nghe, ngửi, nếm, sờ, nhìn. Một giọng nói, âm thanh quen thuộc. Một mùi hương quen thuộc. Một mùi vị quen thuộc. Một cảm giác quen thuộc hoặc có thể là một hình ảnh quen thuộc cũng đủ...
Cảm xúc Trường Sa

Tôi nhớ đến Trường Sa, nơi có những hạt mưa hiếm hoi, nơi có những ngọn muống biển vẫn âm thầm vươn ra tới tận mép nước, nơi có những vầng trăng rất...
Chim kơ tia vẫn bay

Ô con Krông Knô, ơ con Krông Ana, mày gặp nhau ở đâu, sao không nói lên câu, để dòng Sêrêpôk chảy ngược, để những cánh đồng ngô ngã vào xanh mướt, như...
Người đàn bà vắng chồng

N gày cuối năm bình lặng như một dấu hỏi, treo trên nền trời trăng còn xanh chiều. Vài con én biển xô nghiêng vạt...
Bãi giữa quê tôi
G iữa dòng biêng biếc là Bãi Giữa quê tôi, thản nhiên ghềnh đá, thản nhiên bờ cát, là thiên đường, là nơi trú ngụ của cơ man cò vạc, đa đa và bườm...
Những ánh trăng quê
N hìn ánh trăng chảy tràn trrên khắp đường làng ngõ xóm, tôi bần thần tự hỏi, trăng có tự bao giờ, trăng có trước hay loài người có...
Giếng Vừng thương nhớ
T ôi vừa bắt gặp những ngọt ngào thơ cũ qua hình ảnh một cái giếng đồng phủ đầy rong rêu. Một bà mẹ...
Ký ức khoai dong riềng
T háng giêng đến rất nhanh mà qua đi rất chậm. Người làng tôi thường có câu cửa miệng “Tháng Giêng ăn nghiêng bồ lúa”...
Đê làng và mẹ
B ao lâu rồi, tôi chưa đặt chân lên con đê làng thân thuộc ấy? Bao lâu rồi, tôi không còn nhìn thấy bóng...
Căn bếp mùa Đông
Ngoài kia, gió mùa Đông Bắc ào ạt tìm về, bập bùng trên mái tôn, hun hút luồn vào khe cửa. Những chiếc lá...
Ba tôi
Tôi đi trên cát, cảm thấy dưới chân mình bỏng rát. Chút nóng giòn hầm hập kéo tôi về miền ký ức tuổi thơ,...
Gửi người Bụi phấn hương tay
Chuyển đến ở cùng cha tôi trong khu tập thể giáo viên trường cao đẳng sư phạm Thái Bình,...
Dã quỳ phố núi thênh thang
Ai lên phố núi cho tôi ẩn mình sương chùng mỏng gối. Ai về phố núi cho tôi thảng hoặc tiêu du thông reo....
Tôi nợ Quy Nhơn một tiếng thở dài
Đời là chốn nợ. Có khi nợ nhau một chút tình, có khi nợ nhau một manh áo,...
Mê man Thành Cổ
Mê man Thành Cổ, không hẳn Quảng Trị đẹp, không hẳn Quảng Trị đau thương và cũng chẳng riêng gì Quảng Trị khói lửa....
Chợ của má
Những chuyến hàng lại ra chợ vào buổi sớm mai. Nên sáng nay con đứng nhìn và con nhớ má. Ngày xưa, có phải...
Nước nổi nhớ đồng
Tui lại trở về nhúng mình vào dòng sông quê, nơi thượng nguồn Sông Tiền giữa con nước đổ...
Thoáng Tây Bắc trong lòng Hà Nội

Mỗi độ giêng hai, con đường Bắc Sơn- Hoàng Diệu gần Lăng Bác lại rộn rã hơn bởi bao...
Đà Lạt kiêu kỳ một giấc mơ hoa
Giữa tháng tám lãng du tôi đã từng thấy những chùm hoa vàng lác đác hai bên con đường...
Phượng tím vương mắt buồn cao nguyên
Như một lộng lẫy tương tư hoàng hôn phố núi em cao nguyên mộng. Như một hư ảo ma...
Nhớ Vũ Giang
Tôi từng ngụp lặn giữa dòng Vũ Giang từ tấm bé, tuổi thơ bình lặng như chính dòng chảy...