Mưa qua miền kí ức

    Góc phố sau mưa - tranh màu nước - Huỳnh Trường Giang

    Tôi quen em trong một chiều mưa mùa hạ. Khi chuyến tàu chợ cuối cùng trong ngày về ga hàng cỏ. Em là sinh viên năm cuối của một trường đại học ở Hà Nội. Trong những câu chuyện không đầu không cuối em kể cho tôi nghe về những cơn mưa.

    Em bảo :

              Mưa mang đến cho con người cảm giác giá lạnh song cũng để lại thật nhiều cảm xúc, thật nhiều tâm trạng. Mưa làm cho nỗi nhớ dài rộng ra và rửa trôi đi những muộn phiền, lo lắng.

    Tôi bất giác hỏi em:

                             Trong bốn mùa mưa, em thích mùa nào nhất? Em hồn nhiên trong lòa xòa tóc rối và trả lời tôi. Em thích nhất cơn mưa mùa hạ, bởi mưa mùa hạ là những cơn mưa đầu mùa mang vẻ đẹp thanh khiết, đến thật nhanh và đi cũng thật nhanh. Tuổi thơ em là những cơn mưa rào mùa hạ, em yêu mưa và yêu những bong bóng mưa nối dài trôi trên hè phố. Trẻ con bọn em thường gấp thuyền giấy và thả trôi theo dòng nước đung đưa.

               Năm, tháng qua đi…ngày em tốt nghiệp ra trường. Tôi đến đưa em ra ga cũng vào một chiều mưa như thế. Những hạt mưa rối bời, hối hả đan xen vào tôi và em, chúng tôi lững thững đi trong mưa và thả hồn mình trôi theo những bong bóng mưa phập phù, xa xôi ấy. Những cơn gió lành lạnh thổi qua tóc em, qua tóc tôi, lá buồn bay lả tả. Tiếng còi tàu rúc lên từng hồi, tàu xình xịch dừng lại ở sân ga, một làn hơi nước trắng và dài như mây, phố dường như trùng lại. Tôi chỉ kịp nắm bàn tay nhỏ xíu của em thầm thì và nói: “Mưa và em sẽ làm tôi rất nhớ…”

                            Hình như em đã khóc, những giọt nước mắt lăn dài như những giọt mưa. Tầu đã rời ga và mang theo em xa khuất nẻo chân trời. Tôi đứng chìm trong màn mưa và ánh đèn đêm vàng vọt. Ngay lúc này đây, tôi lại ao ước được một lần đưa tiễn, để thấy bóng hình em trong ngày luyến lưu trở lại. Bài hát đâu đó vang lên trong đêm gợi buồn nức nở:

    “Một đêm mùa hè tôi đến sân ga. Vui đón người đi trở về. Tầu cũ năm xưa mang về trả cho tôi người xưa….”. Và :

    “Tôi quen biết em giữa một đêm thật tình cờ. Sân ga vắng thưa người và ngoài kia vẫn mưa rơi. Tình chưa thành lời…”.

    Những bản nhạc liên khúc cứ đều đều phát ra những lời trầm buồn như thế. Tôi tự hỏi lòng có buồn không? Buồn không? Trở về với cuộc sống đời thường bao lo toan, vất vả. Có những lúc tôi tưởng rằng mình đã quên, nhưng thực ra kí ức về mưa và em vẫn nằm sâu trong trái tim tôi. Nhiều lúc đối diện với chính mình tôi lại thấy bóng hình em trên sân ga chiều mưa năm ấy. Có thể ở một nơi xa xôi nào đó em không còn nhớ đến tôi. Nhưng với tôi có những năm tháng qua đi để lại những vết buồn. Có những năm tháng qua đi để lại dấu ấn thật đậm nét. Tôi vẫn trở về sân ga trong những chiều mưa bên quán cafe để chìm vào cõi lặng bằng những ca khúc được phổ nhạc qua thơ Nguyễn Tất Nhiên:

    “Thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá
    Thà như giọt mưa khô trên tượng đá
    Có còn hơn không
    Có còn hơn không…”

    Tôi nhớ mưa. Tôi nhớ em. Tôi nhớ những ca khúc về mưa trong nhạc Trịnh buồn và đẹp, day dứt và nhớ nhung:

    “Chiều nay còn mưa sao em không lại… “Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua”.

               Cafe rơi hay từng giọt trong tâm thức tôi rơi?. Nhạc vẫn réo rắt ru hồn chơi vơi, chơi vơi: “Trời còn làm mưa, mưa rơi mênh mang , từng ngón tay buồn…” Tôi đã nghe bao lần bài hát em thích trong những chiều chủ nhật xa quê. “Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa. Mưa bay trong ta, bay từng hạt nhỏ…”.

    Tôi thấy mình như một loài chim đang chấp chới bay qua màn mưa để nhớ thương về một miền kí ức đã lùi xa vào dĩ vãng. Chúc em trên con đường hạnh ngộ gặp nhiều may mắn như tôi từng mong ước. “Thôi ngủ đi em, tôi ru em ngủ…”. Lời bài hát trong ca từ nhạc Trịnh đưa tôi trở về trên nhà ga ấy, trên sân ga ấy.

    BG: 06.10.2019.

    Và lau trắng đã nở đầy chân núi