Chỗ dựa mang tên ba

Ba tôi có một thói quen lạ. Mỗi khi ngồi nghỉ, ba không bao giờ tựa lưng vào thành ghế ngay, mà sẽ hơi nhoài người về phía trước, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Dáng ngồi đặc trưng ấy, hơi còng xuống như gánh điều gì đó vô hình, đã in sâu vào tâm trí tôi từ thuở bé. Đó không phải là kiểu ngồi thoải mái, thư giãn, mà là tư thế của một người luôn sẵn sàng, hoặc còn vương vấn điều gì chưa yên. Cái dáng hình còng xuống ấy, giản dị mà ám ảnh, nói với tôi nhiều hơn vạn lời về gánh nặng và trách nhiệm ba mang trên...
Hoa khế sân chùa
Tuổi thơ là quãng thời gian ngắn ngủi trong hành trình trăm năm đằng đẵng của cuộc đời mỗi con người. Thế nhưng, những trong trẻo yêu thương, những nồng cháy khát khao,...
Mùa khói đốt đồng
S ông Hồng mùa này nhiều lũ, nước lớn mấp mé chân bờ, nhấn chìm những cồn cát, len lỏi dâng ngang thân chuối thân ngô, kéo theo ngàn loại rác từ thượng...
Giếng Vừng thương nhớ
T ôi vừa bắt gặp những ngọt ngào thơ cũ qua hình ảnh một cái giếng đồng phủ đầy rong rêu. Một bà mẹ quê mặc đồ bà ba, đội nón cời khom mình múc nước. Cạnh bờ giếng là đôi thùng cũ kỹ. Quanh đó là ruộng lúa,...
Vườn nhà có hàng chuối xanh non
B ố đẻ tôi mất sớm từ khi tôi còn là cô bé bốn tuổi nên thời thơ ấu, tôi luôn thiếu thốn tình cảm, mong ước có được sự chăm sóc của...
Niệm khúc tháng Giêng

T háng Giêng về rồi! khi giàn tầm xuân khoe sắc hồng thắm cả góc sân là anh lại thủ thỉ vào tai tôi những lời êm ái như thế! Đúng thật! Tháng...
Với biển
Nhà tôi cách biển chừng 10 cây số về phía đông. Như một thói quen, cứ mỗi khi thấy lòng nặng trĩu tôi lại về với biển. Bạn đồng hành của tôi là chồng, là con, là bạn, và đôi khi tôi lãng du một mình. Biển quê tôi không phải là một điểm đến nổi tiếng. Nó dân dã, hoang sơ như chính tâm hồn người dân quê tôi. Cũng như bao miền biển khác, biển quê tôi rộn rã vào mùa hè và tĩnh lặng và mùa đông. Nhưng dù thế nào chăng nữa tôi cũng yêu nó, thương nó đến cháy lòng....Vào những đêm tháng 6 oi nồng, tôi thích cùng ai đó chạy xe băng qua những vạt cây xanh thẫm để đến với biển. Ở thời điểm đó, bờ biển thực sự là ngày hội. Hàng quán rộn ràng, những bữa...
Chỗ dựa mang tên ba

Ba tôi có một thói quen lạ. Mỗi khi ngồi nghỉ, ba không bao giờ tựa lưng vào thành ghế ngay, mà sẽ hơi nhoài người về phía trước, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Dáng ngồi đặc trưng ấy, hơi còng xuống như gánh điều gì đó vô hình, đã in sâu vào tâm trí tôi từ thuở bé. Đó không phải là kiểu...
Huế dạ
T ôi sinh ra và lớn lên ở nơi mà tiếng “vâng” là đồng thuận. Nếu đồng ý là vâng, ai kêu thì dạ. Và cái từ vâng ấy nó cũng nhiều cung bậc...
Trăng thu còn sáng trong rừng
T răng mùa thu luôn đẹp! Vẻ đẹp của ánh trăng luôn là những thứ ảo diệu khiến người ta phải nao lòng. Màu của trăng thu vừa dịu dàng vừa lấp lánh. Chẳng...
Hạnh phúc nở hoa

d ưới chùm nắng non buổi sớm, những giọt nước li ti trong suốt đọng trên lá hắt ra thứ ánh sáng lung linh,...
Bãi giữa quê tôi
G iữa dòng biêng biếc là Bãi Giữa quê tôi, thản nhiên ghềnh đá, thản nhiên bờ cát, là thiên đường, là nơi trú ngụ của cơ man cò vạc, đa đa và bườm...
Giếng Vừng thương nhớ
T ôi vừa bắt gặp những ngọt ngào thơ cũ qua hình ảnh một cái giếng đồng phủ đầy rong rêu. Một bà mẹ quê mặc đồ bà ba,...
Ký ức khoai dong riềng
T háng giêng đến rất nhanh mà qua đi rất chậm. Người làng tôi thường có câu cửa miệng “Tháng Giêng ăn nghiêng bồ lúa”...
Đê làng và mẹ
B ao lâu rồi, tôi chưa đặt chân lên con đê làng thân thuộc ấy? Bao lâu rồi, tôi không còn nhìn thấy bóng...
Căn bếp mùa Đông
Ngoài kia, gió mùa Đông Bắc ào ạt tìm về, bập bùng trên mái tôn, hun hút luồn vào khe cửa. Những chiếc lá...
Ba tôi
Tôi đi trên cát, cảm thấy dưới chân mình bỏng rát. Chút nóng giòn hầm hập kéo tôi về miền ký ức tuổi thơ,...
Màu hoa thương nhớ
Từ khi khánh thành đoạn đường tránh lũ từ thị trấn Tiên Kỳ vòng lên bãi đá Lò Thung về làng Lộc Yên (thuộc...
Nên bị gai đâm
Những thảm rêu vốn không biết dỗi hờn. Những đoá hoa không bao giờ chì chiết. Những giấc mơ chỉ một mực bao dung....
Sủng Là man dại khèn Mông
Dễ có đến năm năm tháng tháng ngày ngày tôi không về ngồi bên bậu cửa mà nhìn hoa mơ ngủ gật bên bờ...
Tương tư ở xứ Ninh Kiều
Không biết cụ Nguyễn Tuân xưa đã từng hành tẩu đến xứ này để mà ca tụng thêm cái lý lẽ xê dịch. Ninh...
Thương nhớ vùng cao
Tôi không biết thổi khèn như Lò A Sùng, tôi không giỏi bắn tên như Giàng A Chính, nhưng thời gian của tôi cứ...
Phù sa đàn bà
Không hiểu sao mỗi khi nhìn những dòng sông từ thượng nguồn đổ về hạ lưu dẫu tháng đông gầy, dù ngày hạ mập,...
Tam Kỳ vàng nắng vàng hoa

Bây giờ đã là cuối mùa xuân, bầu trời xanh thênh thang hơn, nắng cũng vàng mênh mang hơn....
Thương một dòng sông

T ôi sinh ra ở một bản Mường nhỏ của vùng núi xứ Thanh, nơi thuộc phần lưng chừng...
Hà Nội đâu phải người dưng

Dẫu chưa đi mòn gót thiên hạ nhưng mỗi khi phải nhớ về kỷ niệm, ký ức, hay một...