Gửi người Bụi phấn hương tay
C huyển đến ở cùng cha tôi trong khu tập thể giáo viên trường Cao đẳng Sư phạm Thái Bình, một buổi chiều khi "Nắng vào thu" dịu dàng, tôi tìm thấy trong chồng sách của cha mình tập thơ "Bụi phấn hương tay". Mùa Thu Ngân Ngấn Nhớ! Tôi nhớ đó là một tập thơ khổ nhỏ, bìa màu sáng bạc, trên trang đầu có dòng chữ thân thương: "Thân yêu tặng anh chị và các cháu." Đó là bút tích của người thơ Trọng Khánh, "Người đánh trống trường" tôi. Thu ngẩn ngơ mùa nên thu chùng? Tâm hồn ai vương vấn mà chùng thêm tơ đàn? Khoảnh khắc mùa thu đôi khi mơ màng vài đoạn buồn vị kỷ, có...
Bâng khuâng chiều xuyến chi
Bao năm tất tả ngược xuôi, cuộc sống như chiếc đèn cù với hỗn mang đuổi bắt không ngừng của người xe ô lọng. Cơm áo gạo tiền cũng theo guồng quay mà...
Để câu quan họ xanh dòng Tiêu Tương
Ai có về bên bến sông Tương Nhắn người duyên dáng tôi thương Bao ngày ôm mối tơ vương… Dòng Tiêu Tương xanh câu Quan Họ bên Hội Lim...
Viết trong bão Bualoi
Khi tôi ngồi viết những dòng này giữa phương Nam yên lành, quê hương tôi và các tỉnh miền Bắc Trung Bộ đang phải gồng mình trước cơn bão số 10. Bão Bualoi. Là một người con Bắc Trung Bộ, tuổi thơ tôi lớn lên, chứng kiến và đi qua...
Gửi người Bụi phấn hương tay
C huyển đến ở cùng cha tôi trong khu tập thể giáo viên trường Cao đẳng Sư phạm Thái Bình, một buổi chiều khi "Nắng vào thu" dịu dàng, tôi tìm thấy trong chồng...
Người gieo mầm nhân ái
Người ta thường mải miết đi tìm những điều lớn lao mà quên rằng, thứ cốt lõi để xây nên một đời người chính là tình yêu. Mẹ tôi không kiếm tìm đâu...
Tình tri kỷ
Dễ mấy ai trong cuộc đời tìm được người Tri kỷ. Cho dù có rảo bước đi tìm cũng càng khó kiếm. Tìm Tri kỷ được cho mình đó là một niềm may, niềm hạnh phúc cho người ấy trong cuộc sống. Phải đi qua bao nhiêu núi trở, biển rộng, sông dài. Phải đi qua bao rộng dài giá buốt mùa đông. Bao nỗi đắng cay của cuộc đời, gian nan, khổ trải. Được. Vui. Mất. Còn, để mới thấy, mới thấu hiểu, tình người Tri kỷ..? Tôi đã từng hoài nghi hai từ Tri kỷ, ấy là khi còn trẻ. Liệu Tri kỷ có thật ở trên đời này, trong cuộc sống này không, hay chỉ là nhiệm màu cổ tích? Có tình người nào vượt không gian, thời gian? Có tình người nào không cần toan tính trong các giới hạn? Liệu có phải là thứ tình cảm quý giá nhất giữa...
Lững thững… và yêu
C ó những buổi chiều, tôi ngước nhìn lên khoảng trời xanh ngắt, thấy vài áng mây trắng lững thững trôi. Lòng bất chợt tự hỏi, mây có cô đơn không, hay mây đang thong dong tận hưởng một cõi tự do riêng mình? Từ trên cao, mây an nhiên nhìn xuống nhân gian, ngắm dãy núi trùng điệp, biển cả mênh mông và cả những ồn ào, tĩnh lặng...
Hà Nội tình yêu
Tôi xa Hà Nội đã hơn ba mươi năm, ngần ấy thời gian càng làm nỗi nhớ và tình yêu của tôi đối với Hà Nội ngày một thêm dài, ngày một thêm...
Hoa phố
Trời còn tối đất. Những sợi sương mỏng mảnh, quyến luyến không trung hệt như những sợi nhớ sợi thương sắp tan vào gió. Tôi đã thấy bóng người phụ nữ nhỏ bé...
Người gieo mầm nhân ái
Người ta thường mải miết đi tìm những điều lớn lao mà quên rằng, thứ cốt lõi để xây nên một đời người chính...
Bãi giữa quê tôi
G iữa dòng biêng biếc là Bãi Giữa quê tôi, thản nhiên ghềnh đá, thản nhiên bờ cát, là thiên đường, là nơi trú ngụ của cơ man cò vạc, đa đa và bườm...
Viết trong bão Bualoi
Khi tôi ngồi viết những dòng này giữa phương Nam yên lành, quê hương tôi và các tỉnh miền Bắc Trung Bộ đang phải gồng mình trước cơn bão...
Những chuyến xe đò
N hững năm 198x, 199x, phương tiện giao thông chưa phong phú và sẵn tiện như bây giờ. Đọng trong ký ức nhiều người...
Những ánh trăng quê
N hìn ánh trăng chảy tràn trrên khắp đường làng ngõ xóm, tôi bần thần tự hỏi, trăng có tự bao giờ, trăng có...
Giếng Vừng thương nhớ
T ôi vừa bắt gặp những ngọt ngào thơ cũ qua hình ảnh một cái giếng đồng phủ đầy rong rêu. Một bà mẹ...
Ký ức khoai dong riềng
T háng giêng đến rất nhanh mà qua đi rất chậm. Người làng tôi thường có câu cửa miệng “Tháng Giêng ăn nghiêng bồ lúa”...
Đê làng và mẹ
B ao lâu rồi, tôi chưa đặt chân lên con đê làng thân thuộc ấy? Bao lâu rồi, tôi không còn nhìn thấy bóng...
Nên bị gai đâm
Những thảm rêu vốn không biết dỗi hờn. Những đoá hoa không bao giờ chì chiết. Những giấc mơ chỉ một mực bao dung....
Sủng Là man dại khèn Mông
Dễ có đến năm năm tháng tháng ngày ngày tôi không về ngồi bên bậu cửa mà nhìn hoa mơ ngủ gật bên bờ...
Tương tư ở xứ Ninh Kiều
Người ta nói, lữ hành có hai kẻ. Một kiểu đi để chinh phục, để đặt gót chân mình lên vùng đất lạ, để...
Thương nhớ vùng cao
Tôi không biết thổi khèn như Lò A Sùng, tôi không giỏi bắn tên như Giàng A Chính, nhưng thời gian của tôi cứ...
Phù sa đàn bà
Không hiểu sao mỗi khi nhìn những dòng sông từ thượng nguồn đổ về hạ lưu dẫu tháng đông gầy, dù ngày hạ mập,...
Đêm đàn bầu
hồi xưa, ba tôi rất thích nghe các chương trình được phát qua máy thu thanh. Ông chỉ có...
Pà Thẻn những mùa thoi đưa
Ngước lên trời cao, những vì sao như muôn ngàn đốm lửa hồng...
Ký ức làng
Thỉnh thoảng trở về, ngắm nhìn những chuyến xe lao vụt qua tôi lại thảng thốt như mình vừa...
Sông Lam trở dạ
Trên dòng sông Lam ai chan nắng chiều. Ngược dòng sông Lam ai xõa ngày xưa ngày nay. Xuôi...
Nơi để quay về
Xuân Lộc lại đón tôi vào giữa tháng năm. Cơn mưa chiều lất phất cộng với mùi hơi đất...






