26 C
Hanoi
Thứ Bảy, Tháng Tư 20, 2024

Trở lại Ayun Pa

C on người ta thật kì lạ,...

Tháng Tư hương dẻ

M ột sớm mai thức giấc, bỗng...

Cây gạo làng

Cây gạo làng tôi đứng ở một...

Hà Nội mùa đông của tôi

Thương Nhớ Ngày XưaHà Nội mùa đông của tôi

Hà Nội những ngày trở gió luôn gợi cho người ta một thứ cảm xúc đặc biệt. Cái cảm xúc bâng khuâng khi lạc lõng giữa phố phường vào một ngày lao xao tiếng lá cuộn mình dưới chân người về qua trên phố. Thèm một chút hơi ấm, thèm một chút dịu dàng.

           Con phố hình như dài hơn trong cơn gió lạnh se sắt, nhưng nó thật hiếm khi ảm đạm. Kia kìa, cô hàng hoa với những bó hoa đủ sắc màu. Này phi yến rực rỡ, này họa mi trong trắng, tinh khiết, này hồng thơm dịu dàng đưa hương, chỉ thế thôi cũng đủ làm cho con đường trở nên muôn phần xinh đẹp.

                         Trong cái khung cảnh của những ngày đông, Hà Nội bao giờ cũng giữ lại trong nó dáng hình những cây lộc vừng già nua, lá cành trơ trụi, nhưng tưởng như buồn bã, thì lại ánh lên sắc màu đỏ ối của những chiếc lá còn sót lại trên cành, dưới nắng chiều đang nghiêng xuống ven bờ hồ, bạn sẽ thấy nó tựa như một tác phẩm hội họa kinh diễm tuyệt vời.

Nếu là khoảng giữa mùa đông, thi thoảng bạn sẽ bắt gặp những cây bàng già nua. Trên mình nó là những chiếc lá vẫn còn sự sống đang dần chuyển màu sang thứ sắc đỏ đồng long lanh một cách ảo diệu. Sót lại một vài chiếc lá xanh sẫm khiến cho chúng tương phản với nhau hệt như sự pha trộn màu sắc kì lạ. Và cảnh tượng trước mắt bạn lúc ấy sẽ giống như một bức tranh với nét phác họa màu thần kì, rất rực rỡ mà lại nhuốm chút vẻ mơ màng, thâm trầm của thiên nhiên.

           Một buổi sớm thả bộ trên phố, thể nào bạn cũng bắt gặp đâu đó chiếc khăn voan mỏng, buông nhẹ trên vai thiếu nữ. hay dáng vẻ khoan thai, nhàn nhã tản bộ của các cụ hưu trên các vỉa hè. Những chiếc áo dạ choàng kín qua gối, và những chiếc mũ nồi dễ thương giữa sắc trời hanh hao đôi khi lạnh đến tê tái, đôi khi lất phất những hạt mưa thật lãng mạng.
Một cô hàng xôi hay gánh bún rong, một chị bánh rán hay nước chè thong thả kê chiếc ghế nhỏ ở ven bờ hồ. Thoang thoảng theo chiều gió, mùi thơm của một món ăn bình dị, gần gũi, dễ khiến người ta kiếm tìm chút ấm áp trong cái lạnh cắt da, cắt thịt.

                        Những buổi chiều, đôi khi, bạn bắt gặp đâu đó một bàn cờ tướng ở cái quán nước đầu ngõ của vài bác trung niên, hay các cụ luống tuổi. Không tìm thắng thua, chỉ giản đơn là tìm câu chuyện phiếm trong khi đợi vợ con về sum vầy trong bữa chiều muộn. Hà Nội mùa đông không ngột ngạt xô bồ như mùa hè. Không khí ngoài cái hanh hao của thời tiết, tựa hồ tất cả như được lọc sạch hết bụi bẩn mà trở lên trong trẻo đến lạ. Hình như người gần nhau hơn, bước chân cùng nhau cũng chầm chậm hơn mọi lần. Không biết tại mùa đông trời trở lạnh nên người ta chờ đợi hơi ấm của nhau hay tại phố phường bỗng chốc trở nên lãng mạng mà tâm hồn họ trở nên thư thái dịu dàng

            Tôi thích cảm giác những buổi tối mùa đông được khoác một chiếc áo bông thật ấm, hay một chiếc áo dạ thật dày, cùng một ai đó đi tản bộ trên phố. Đôi khi vui sướng sà xuống bên một quán ngô đang đỏ lửa than, chỉ đơn giản nghe tiếng ngô lép bép trên bếp, và hít hà mùi ngô thơm ngọt, lẫn trong những cơn gió mùa từng đợt, từng đợt lạnh buốt thổi qua.

                          Hạnh phúc hay tình yêu chỉ là do bạn đang cảm nhận. Và với tôi, mỗi lần trở về Hà Nội, dẫu buồn vui hay lo lắng, chỉ cần được ngắm nhìn cuộc sống đang diễn ở nơi đây, tôi đã thấy, mình giống như được nạp đầy năng lượng sống đầy thương yêu và hi vọng. Hà Nội của tôi, đẹp mãi, dẫu là lạnh buốt trời đông.

Hà Nội những ngày trở gió luôn gợi cho người ta một thứ cảm xúc đặc biệt. Cái cảm xúc bâng khuâng khi lạc lõng giữa phố phường vào một ngày lao xao tiếng lá cuộn mình dưới chân người về qua trên phố. Thèm một chút hơi ấm, thèm một chút dịu dàng.

Check out our other content

Most Popular Articles