
Tôi chạy như bay trên đồng cỏ mướt xanh. Gót chân trần chạm vào lụa là cỏ biếc. Chưa bao giờ êm ái gọi tên ngọt mềm đến thế. Mặc cậu bạn chạy theo sau mướt mải. Tôi quay lại. Khanh khách cười. Rồi lại băng đi. Cỏ thênh thang gọi mời. Chưa bao giờ, chưa bao giờ, tôi thấy chân trời xanh thế…
Tôi chạy như bay trên triền sông. Nắng lấp loáng màu cổ tích. Đò cập bến. Cậu bạn kịp tới nơi. Chúng tôi bước lên. Mênh mang nắng trưa. Cậu bạn nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười say như sóng. Nụ cười hiền như sông. Chúng tôi lặng yên bên nhau. Xa xa, bãi mía nương dâu thầm thĩ xốn xang gì. Sông cứ thế rộng dài. Miên man…
Tôi chạy như bay về ngõ nhỏ. Con ngõ thần tiên nở nụ cười hiền, ôm tôi ru vỗ. Tụi bạn ríu ran. Ô ăn quan, đánh đáo, đuổi bắt, xòe hoa, trốn tìm…Bao nhiêu trò chơi, bao nhiêu nói cười. Những đứa trẻ trốn giấc trưa, ném tuổi thơ mình vào nắng gió. Ngõ nghiêng mình đồng lõa bao dung.
Tôi đến bên hàng rào ô rô. Cậu bạn ngắt lá, đưa ống tre lên thổi. Bong bóng xanh, trắng, tím, hồng…rối rít bay lên. Tôi ngước nhìn mê mải. Ngỡ chạm phải giấc mơ trong vắt, ngọc ngà. Cậu bạn bảo: “ Ước đi, thế nào cũng thành hiện thực”. Tôi nhắm mắt lại. Cuống cuồng. Sợ bong bóng tan đi. Gió dùng dằng giữ hộ. Tôi mơ…
Tôi bước vào vườn xưa. Đây rồi cây hoàng lan của mẹ. Cây dịu dàng như nắng, bung biêng những sợi hoa vàng. Hoa nồng trên tay cha ngắt cài lên tóc mẹ buổi mai nào. Đây rồi cây xà cừ sừng sững, vương quốc của bao nhiêu loài chim. Chúng dệt vào tuổi thơ tôi bản tình ca xanh biếc. Và đây, ngôi nhà bằng lá chuối, anh chị em tôi gửi trọn tiếng cười, gửi ánh mắt long lanh khát thèm, ánh mắt dạt dào niềm vui khi nhà mới “xây” xong. Chúng tôi nằm vào trong khẽ hát.
Tôi đến bên bờ ao nhà mình. Cây sung già hiền lành nghiêng nghiêng soi bóng. Anh trai tôi thoăn thoắt trèo lên, trẩy xuống những chùm sung xanh mỡ. Muối trắng đổ ra lá khoai. Chúng tôi ngồi ăn rất đỗi ngon lành. Mặt ao phẳng lặng, sóng khẽ lăn tăn. Những cọng lục bình dập dềnh khoe bông hoa tím biếc ngẩn ngơ. Giàn bí cạnh cầu ao của mẹ đã xanh lên tự bao giờ. Những đốm nắng vàng ươm ú tim trong vòm ngọc bích. Những quả bí xinh xinh nhú ra. “Một, hai, ba, bốn…”. Tôi khẽ đếm lòng vui như hát. Trên lá khoai, chú chẫu chàng mắt tròn xoe ngơ ngác, xấu hổ nhảy đi mặc chúng tôi dáo dác kiếm tìm. Mấy chị chuồn ớt cạnh đó giật mình, hoảng hốt. Chúng tôi cười khúc khích. Tiếng cười vỡ vào gió, lan vào sóng, chảy tràn trên mặt ao yên tĩnh.
Tôi bước xuống cầu ao. Chiếc cầu tre lắt lẻo giấu gót mẹ tôi những chiều chạng vạng, những sớm tinh sương, những trưa mòn bóng nắng. Tôi ngồi xuống cây cầu thả chân trần khỏa nước. Nghe mát lạnh chạy đi râm ran trong từng sợi tế bào.

Tôi chạy vào căn nhà xưa. Mẹ ngồi bên bậc thềm, hong tóc dưới hiên. Mái tóc chạm gót chân từng khiến cha tôi mê đắm cứ xanh lên từng sợi. Nắng lẩn vào trong tóc lung linh. Cha ngồi bên chải khẽ. Bềnh bồng mây bay. Nghe hương bồ kết, hương bưởi, hương nhu, hương chanh, hương sả, hương thương quện hòa vào gió. Tôi tan đi, chưa thấy ở đâu bình yên thế. Ngay bên bậc cửa nhà mình.
Ấy là tôi đang mơ.
Tôi ngồi xuống chạm tay vào hiên đêm thanh tĩnh. Cả nhà quây quần bên nhau ngóng trăng lên. Cha kể chuyện ngày xưa. Mẹ gãi rôm cho lũ con đang rinh rích nói cười. Cha đưa tay chỉ cho chúng tôi kia là Bắc Đẩu, Sao Hôm, kia là chùm Đại hùng tinh, ông Thần Nông có phép, chiếc Gầu Sòng, Con Vịt theo sau; kia là dải Ngân hà. Bao nhiêu bí mật của vũ trụ xa xôi mà tôi khát khao khám phá cứ mở ra thăm thẳm khôn cùng.
Trăng lên, giấu mặt sau chòm cau bẽn lẽn, thẹn thùng. Hương trăng, hương cau tình tự, dệt thơ trước hiên nhà. Trăng văn vắt, lung linh trong những tối thứ bảy cả nhà lắng nghe Câu chuyện cảnh giác, Sân khấu truyền thanh. Và mênh mang, vời vợi là lúc chúng tôi lên giường đi ngủ, trăng theo vào những câu chuyện đêm khuya, những Tiếng thơ tha thiết bổng trầm…
Trăng nghiêng. Ấy là khi cô bé tôi thao thức ghé nhìn qua song cửa, tò mò. Đêm sao mà sâu thế. Trăng sao mà thanh quá!

Tôi mơ…
Tôi bé lại, lăn vào lòng mẹ. Mẹ âu yếm ấp ôm. Tôi miên man nghe yêu thương lan đi trong từng hơi thở mẹ. Mẹ vuốt tóc tôi – những sợi tóc mai bết dính bao nhiêu mồ hôi buổi trưa hè bêu nắng. Ngón tay mẹ nhẹ nhàng khẽ luồn vào từng sợi, hong khô bằng nụ cười hiền. Trái đất như ngừng quay. Tôi nhắm mắt chìm đi trong giấc trưa nào…
Tôi nằm xuống cánh võng giữa trưa hè đổ lửa. Võng tơ đay mòn cũ, cọ nhẵn mòn chiếc chấn song thưa. Cọt kẹt võng đưa, đưa tôi vào giấc ngủ. Tay cha sải mạnh chiếc quạt mo cau, gom từ đâu về cơ man nào gió. Tôi chìm vào giấc sâu còn nghe vang vọng những câu Kiều. “Ơi à!À ơi,…”
Ấy là tôi đang mơ.
Tôi về nằm lại ngôi nhà ngói trầm nâu của thầy u sau bao trốn chạy mệt nhoài. Bận rộn, muộn phiền, phố thị cuốn đi. Tôi bơ vơ lạc loài giữa bao nhiêu điều xa xôi không biết. Tôi cỗi cằn, hoang vu giữa bao điều không tha thiết mênh mang.
Ừ nhỉ, bao lâu rồi tôi sợ hãi khi nghĩ sẽ đặt chân về chốn ấy? Bao lần tôi khoác ba lô lên rồi lại quay đầu? Tôi cứ trốn chạy thế đến khi nào? Tôi trốn chạy tôi đến bao giờ?
Để rồi hôm nay, tôi dũng cảm trở về. Tôi về đây – về ngồi lại dưới hiên nhà ngập nắng. Rong rêu thời gian, rong rêu cuộc người. Thầy u tôi đã hóa mây trời…Tôi đã dũng cảm về đây để nhặt lại mình, để tự nhủ lòng đừng chạy, chạy mệt nhoài và trốn sẽ thêm đau.
Nằm trên chiếc giường thân thuộc của thầy u, giữa căn nhà rêu phong trầm tích những u hoài, tôi chìm đi trong giấc mơ trưa. Chiếc nôi bình yên nhè nhẹ vỗ ru…
“Ơi à, à ơi, ơi à, à ơi…”