Cuối hạ, đám sen trong hồ đang tàn lụi, những tàu lá dần héo úa, quắt queo, vài bông hoa nở muộn nhầu nhĩ u buồn. Đó là dấu hiệu chuyển mùa rõ nhất ở làng quê. Đây đó lác đác đã có cây lá chuyển vàng rơi lả tả. Thu về, tôi lại nghe ngọt ngào hương cổ tích, mùi hương của thị chín trên tán lá xanh mát mắt.

   Mùa này đi trên đường làng thơm lừng hương thị, đó là hương thu toả lan làm cho thôn quê đã thanh bình lại thêm phần thú vị và đáng yêu. Trong những ngõ nhỏ, thị rụng vàng ươm dọc lối đi. Trên tán thị vẫn xanh um lá, lấp ló những quả vàng tròn trịa đong đưa, rung rinh trong gió.

Mùi hương lan ra rải đều khắp các ngóc ngách làng quê. Chim muông bay về kêu thánh thót, chúng tấu những thanh âm hân hoan, rộn rã. Lũ trẻ nhỏ đứng dưới gốc thị cổ thụ ngẩng đầu dõi đôi mắt trong veo vào những đốm vàng mê hoặc. Và rồi đốm vàng tròn xinh, thơm tho ấy theo tay chúng về nằm ngoan ngoãn nơi đầu giường, hương thơm theo vào cả trong những giấc mơ.

Đêm thu, vầng trăng tròn vành vạnh tỏa ánh sáng mát mẻ xuống khu vườn xào xạc lá. Đêm mùa thu thật êm ả. Màn đêm thanh tịnh khiến tôi nghe rõ cả tiếng quẫy của chú cá dưới ao bèo. Bà trải tấm chiếu ra ngoài hiên, bà ngồi hứng lấy ánh trăng, quết vôi têm trầu rồi nhai bỏm bẻm. Rồi bà nhẩn nha kể những câu truyện cổ tích. Tôi thường đòi bà kể đi kể lại truyện Tấm Cám.

Tôi nằm nghe bà kể, tôi nghe say mê như đang uống lấy từng lời. Và tôi đã bao lần thiếp đi lúc nào không biết. Trong giấc ngủ êm đềm, tôi thấy cô Tấm xinh đẹp, dịu hiền chui ra từ quả thị của tôi. Tấm đến bên tôi, lấy bàn tay với những ngón thon nhỏ, trắng trẻo vuốt vuốt tóc tôi. Vẻ dịu dàng của cô làm tôi thấy mến cô vô bờ. Tôi nằm im để tận hưởng cái cảm giác êm đềm từ bàn tay cô. Tôi sung sướng hít thật sâu hương thơm tỏa ra từ thân thể của người thiếu nữ.

Tôi đã định nói rằng, cô Tấm ơi! Cô rất đẹp, nhưng tôi sợ cô sẽ biến mất, lại thôi. Nhưng rồi cô bỗng mờ tan ra như những mảnh pha lê lấp lánh, tôi hốt hoảng gọi to: “Cô Tấm ơi! Đừng đi!”. Chợt có tiếng bà gọi tôi, tôi choàng tỉnh, ngồi bật dậy hỏi bà: “Bà ơi! Cô Tấm đâu rồi?”. Bà phát vào mông tôi và hỏi lại: “Cô Tấm nào? Cha bố cái thằng cứ ngủ mê suốt. Thôi, ngủ đi cháu”. Tôi nằm xuống bên bà và thầm tiếc cho giấc mơ của mình. Tôi khua tay sang bên cạnh gối, quả thị vẫn còn đấy, nó tỏa ra mùi hương thật êm đềm đưa tôi chìm vào một giấc ngủ thật say.

     Tôi thường hay bị ám ảnh với cô Tấm trong truyện cổ tích bà kể. Nhà bên có chị Mơ, năm ấy chị tròn mười sáu tuổi, chị rất xinh, lại ngoan hiền. Trai trong làng mê chị lắm, bao nhiêu anh cứ muốn làm thân với chị. Nghe mọi người nói chị Mơ đã chăm chỉ lại làm đồng rất khéo, các bà trong làng luôn ước ao chị sẽ là dâu nhà họ.

Tôi đã liên tưởng chị với cô Tấm, và tôi thầm gọi chị là cô Tấm. Vì những liên tưởng ngây thơ ấy mà tôi rất quý chị, chị có vẻ cũng rất mến tôi. Chị hay dành cho tôi những quả thị tròn và thơm nhất mà chị nhặt được mỗi buổi sáng sớm đi làm đồng. Những quả thị của cô Tấm nhà hàng xóm cho tôi rất yêu thích và giữ gìn thật kỹ. Một ngày kia, cô Tấm đi lấy chồng, chồng cô là anh Tâm làng bên. Anh Tâm khoẻ khoắn, đẹp trai rất xứng với chị Mơ, tôi cũng mừng cho chị. Và tôi tin, những người tốt, hiền lành, thật thà như chị Mơ sẽ gặp được những điều tốt đẹp…

     Mùa thu đang về trên phố làm cho không gian tươi mát và trong lành hơn. Sau những giờ làm việc mệt mỏi và căng thẳng, tôi tản bộ dưới hàng cây cho lòng mình dịu lại. Hương hoa sữa đầu mùa gieo vào gió nồng nàn bủa vây tôi nhưng nó khác hẳn với hương thu trong thời thơ ấu. Rõ ràng cùng là hương thu mà lại hoàn toàn khác biệt. Hương cổ tích nơi làng quê yêu dấu luôn gợi lại trong tôi những cảm xúc ngọt ngào. Liệu có ai gửi được mùi hương ấy ra phố không?

Truyện cổ tích thì chỉ dành cho trẻ con. Thế mà giờ đây tôi cũng vẫn yêu thích những câu chuyện ấy. Mùa thu hiện tại mặc dù đã khác xa mùa thu trong ký ức nhưng hương thị từ nơi quê nhà, hương thị của miền cổ tích vẫn nhẹ nhàng thoang thoảng thơm mãi hồn tôi!