Một thoáng chiều quê

    Tôi dẫu xa vẫn ngàn lần như thế
    Nhớ quê hương như nhớ bóng mẹ hiền
    Nhớ triền đê, tiếng con trẻ ríu ran
    Nhớ sông vắng tiếng ai hò trong quá

    Một thoáng chiều quê. Người quê, có lẽ chẳng mấy ai quên được những hình ảnh thân thương gần gũi ấy. Nó giống như một thứ kỉ niệm, một thứ kỉ vật thiêng liêng mà mỗi người dẫu không cất giấu cho riêng mình nhưng mỗi khi có những xúc cảm gợi nhớ lại xốn xao đem nó trở lại trong tâm trí để mà chiêm ngưỡng và nhớ nhung.

    Tôi mỗi bận rời xa cái làng nhỏ bé của mình để đi làm một việc gì đó ở một nơi xa xôi cũng hay lôi những hồi tưởng ấy ra để gặm nhấm, như muốn nhờ nó để nối kết lại cho mình những xúc cảm của một thời xa xưa nào đó.

    Tôi thích những buổi chiều quê, thích lang thang trên con đường nho nhỏ rợp bóng xà cừ xanh mướt, đôi chỗ còn làm vóng cả những đám lúa khiến chúng cứ cao vồng lên mà không đơm hạt.

    Khoái nhất là trèo lên những cành cây chìa ra bên phía bờ ruộng, ngồi vắt vẻo trên đó để ngắm hoàng hôn bên kia bờ đê, nơi có ông mặt trời như quả cầu lửa đỏ rực đang từ từ lặn xuống, hắt lên khoảng không xung quanh một thứ sắc màu rực rỡ huy hoàng. Và tôi, khi gối đầu lên cái cành cây khổng lồ ấy, sẽ lim dim mắt lại tận hưởng âm thanh rộn rã chầm chậm của lúc cuối ngày.

    Này nhé tiếng gió vi vu gọi tiếng sáo diều lúc trầm lúc bổng. Này nhé tiếng hò lơi bên sông của mấy anh chị thuyền chài thong thả khi đã neo thuyền lại sau một ngày kiếm ăn lênh đênh trên sông nước mênh mang.

    Này nhé tiếng lũ nhóc cười nói ầm ĩ bên kia bờ đê cao hò nhau chạy theo trái bóng nhựa hay những chiếc diều đỏng đảnh với đủ thứ sắc màu thêu hoa trên nền mây trong vắt… Và tôi thích nhất là tiếng nghé con gọi mẹ “Nghé ọ….” “nghé ọ”- nó giống như tiếng gọi ấm áp của đứa con thơ nhỏ nhớ mùi mồ hôi của mẹ sau một ngày xa cách.

    Lúc ấy nhìn dọc theo con đường cạnh bờ đê, thể nào cũng tìm thấy bóng chú bê con hay nghé con đang chạy tung tăng. Chốc chốc nó chạy quẩn lên trên như đứa trẻ hứng chí nhảy theo tiếng vỗ tay của người lớn. Chốc chốc nó lại rúc vào chân mẹ mò tìm chút mùi sữa còn sót lại trên thân mẹ như thể em bé bám lấy mẹ sau một ngày dài.

    Con đường nhỏ cạnh bờ đê, hoàng hôn đẹp như một bức tranh vẽ với đủ màu sắc chấm phá lung linh. Không rực rỡ mà ấm áp dễ thương. Hàng xà cừ xanh mướt, con đường đất đỏ vẩn lên thứ bụi màu lốp xốp. Ánh hoàng hôn xiên qua tán xà cừ rung rinh tạo thành những vạt màu với đủ thứ hình thù kị lạ dễ khiến đôi mắt ta bị thôi miên bởi vẻ diễm kiều của nó.

    Tôi ru mình vào thế giới riêng huyền ảo của hoàng hôn bởi những thứ giản đơn giống như lời hát ru của mẹ. Nó dịu dàng thế nhưng ru say lòng tôi đến độ yêu thương. Bởi trong tiếng trẻ con reo đùa ấy là tiếng cười của em nhỏ hàng xóm, là tiếng cổ vũ của đứa em gái tôi đang tuổi cấp 1 ngây thơ. Trong tiếng gió vi vu hòa tiếng sáo diều trong veo ấy là tiếng sáo của các anh, các chú trong làng, của bạn bè tôi mỗi chiều tan học.

    Tôi cứ yêu và cứ thương
    Tôi cứ đắm say và cứ mãi gói nó trong trái tim bé nhỏ của mình
    Tôi vẫn thế – cứ thế – Hoài niệm về những bóng chiều trên mảnh hồn quê.

    Nghe Podcast

    Trong bài sử dụng một số hình ảnh của NAG Tô Mạnh và ảnh hình ảnh cá nhân tác giả Lê Huyền.

    Đăng ký Tản Văn Hay trên Youtube, trên các nền tảng Podcast và theo dõi các tác giả – tác phẩm trên trang web này là cách bạn chia sẻ cảm xúc cùng chúng tôi