Một buổi Frankfurt thành phố tự do, thành phố lớn một thời của đế quốc La Mã thần thánh, người nghệ sỹ già trầm ngâm với cây phong cầm, những bản nhạc về tình yêu như một cây kim vàng xuyên những kẽ nắng cuối ngày suồm suộm qua những chiếc khóa trên cây cầu tình yêu. Buổi chiều đẹp như một Love story hòng tan chảy vào những cái nắm tay thật chặt, những nụ hôn dìu dặt, những cơn gió không nỡ ngoảnh mặt, những đôi mắt tím bặt thủy chung.

K

hi Xuân ban sớm, nó như một hơi thở ôm từ Long Biên thắt đáy lưng ong, thấm tháp, chờn vờn, ghé mình lên bờ vai Hoàn Kiếm mà phả màn sương ấm. Khi trưa đang vắng, nó lầm lụi cúi đầu oi bức mà ngả mùa Hạ xuống phù sa như hoa, hồng hoa, dòng sông là hoa. Khi Thu ngập ngừng, nó rón rén mố cầu, thân cầu, nhịp cầu, những đoạn đường tàu mà vòng lên cánh cung điệu vàng mê mải. Khi Đông nhà ai, ven sông nhà ai, manh gió nhà ai, ngược chiều nhà ai, thổi vào te tái… cây cầu cô đơn!

Cây cầu đã cô đơn từ bao giờ, thân cầu đã cô đơn từ bao giờ, đời cầu đã cô đơn từ bao giờ, đời tôi đời ai đời em… đã cô đơn tự bao giờ? Tôi chẳng còn biết nữa, tôi chẳng còn nhớ nữa, Từ một cây cầu thế kỷ, soi  bóng mình xuống dòng sông thế kỷ, soi gương mình lên trời mây thế kỷ, bỗng thành một câu hát ru thầm thĩ. Từ dạo em đi…

Không phải là Tây Bắc, không phải là Đồng Văn, không phải là Hà Giang, chẳng phải là một đêm, hai đêm, lại năm bảy đêm tiếng khèn Sủng Là, hay ngọn đồi Mâm Xôi cô gái nhà ai lòe xòe ban mai, váy áo nhà ai nhìn tôi vươn vai… Tôi và An lại chia tay nhau lần cuối cùng ở giữa cây cầu này, giữa nhịp cầu này, giữa những bao nhiêu bươn bả phù sa thấm vào thịt da này. Và gió. Và Nắng. Và những triền đề hun hút bùa mê. Từ dạo em đi…

Từ dạo em đi, từ dạo trăng treo, từ dạo những câu hát nhàn nhạt, từ dạo những ngọn gió xiêu bạt, từ những hạt mầm nứt ra trong một buổi trưa thanh vắng, mà mùa Xuân cũng cứ thế lớn lên như thể chưa từng có mùa Đông. Có lẽ sự cô đơn đã làm cho con người ta hóa thành đứa trẻ để trú ngụ nỗi hờn. Cây cầu chẳng già đi, chỉ có thời gian mải mốt soi mình, mỗi khi gió đổi mùa rung rinh vài bụi cỏ. Ở đâu đó, bình minh còn chưa bắt đầu. Ở đâu đó tình yêu còn chưa bắt đầu. Ở đâu đó câu hát còn chưa bắt đầu. Hay là tất cả những sự bắt đầu trễ nải đều là nguồn cơn của nỗi cô đơn? Giống như nhịp cầu này bắt lấy nhịp cầu kia, rộng dài thế, chơi vơi thế, mênh mang thế? Như những áng mây bước nhẹ xuống cầu vồng. Cũng từ dạo ấy tôi luôn có cảm giác bất an khi đi trên những cây cầu và mọi cây cầu luôn luôn trễ nải. Như gió nhà ai, như nắng nhà ai, như một nụ cười đã choàng lên vai ai…

Từ ấy em đi. Từ ấy tôi đi. Từ ấy những màu hoa Pằng Tớ Dày chẳng bao giờ đi nữa, giống như mùa Xuân mãi mãi đã ở lại La Pán Tẩn, giống như con thú hoang thì mãi đợi bìa rừa, giống như tiếng chim  Ô Quy Hồ thì vẫn xô màn đêm câm nín. Tôi không còn nhiều thời gian để hàng ngày nhớ thương cây cầu.

Một hôm Đà Nẵng, gặp lại Lâm và Huyền bên cây cầu Tình Yêu, ngồi uống bia vặt vỉa hè, nghêu ngao hát, thấm thoắt guitar, ngước nhìn những ổ khóa tình yêu của các bạn trẻ cũng thấm thoắt vào nhau lạch tạch, họ nhìn, họ cười, họ hứa hẹn, họ chang chang nắng, họ trong veo gió, mà sao những cái ổ khóa đã vội cô đơn tự bao giờ. Mọi ổ khóa luôn luôn cô đơn, cho dù bạn có ngoắc chặt chúng lại với nhau, trên những lan can thép sáng mà hằng ngày người người qua lại. Đó là điều mãi sau này tôi mới hiểu.

Tôi đi dọc dải đất hình chữ S, trùng hợp thay nơi đâu cũng là những cây cầu. Có những cây cầu là trang nhật ký oai hùng, có những cây cầu là những bài hát yêu thương, có những đoạn cầu, mố cầu, thân cầu là những câu chuyện hi sinh mất mát. Rồi có những đoạn đời tôi ghé mình vào những kênh rạch nhỏ nhoi, ướm đôi chân mình lên những chiếc cầu tre lắt lẻo. những tưởng cái không gian lơ thơ như một cõi nhân gian bé tí kia sẽ xóa đi cảm giác chông chênh hụt hơi trên những nhịp cầu dài. Nhưng không, lạ thế, chỉ vài sải chân thôi đôi khi, mà từ bên này cầu để đạp đất bờ bên kia, có cảm giác tôi thấy mình đã bước qua nỗi cô đơn thế gian…

Một hôm ở Frankfurt, thành phố tự do, sự tự do từ thời của đế quốc La Mã, sự tự do như thể hàng trăm hàng ngàn ổ khóa ngoắc vào những thanh thép hoa uốn cong trên thành cầu kia có làm nỗi ám ảnh của tôi vụn vỡ? 

Người nghệ sỹ già chơi đàn phong cầm lắc lư đôi vai để những dải âm thanh lùa vào nhau sóng sánh. Những đôi mắt sóng sánh, những nụ cười sóng sánh, những ánh bạc từ lòng sông bay lên sóng sánh và tình yêu của thiên hạ trong khóe mắt ai long lanh…

Nếu bạn đang là một kẻ trốn chạy, xin hãy dừng lại. Nếu bạn đang là một kẻ sợ hãi thì nhất định nỗi cô đơn ở chính trái tim nhỏ bé của mình. Chỉ một trái tim nhỏ bé mới thực sự cô đơn. Khi bạn đứng ở một nơi mình yêu thương nhất, khi bạn đứng ở một nơi có thể dễ dàng hát lên bài ca của đất, của nước mà nỗi cô đơn còn bủa vây thì ở trên thế giới này, mọi nơi bạn đến đều cô đơn…

Từ Frankfurt hay từ tiếng phong cầm phong cầm của người nghệ sỹ già, buổi chiều dường như tan chảy vào khúc biến tấu thời gian. Những thân cầu cứ bươn dài theo gió, những mố cầu như níu vào âm thanh, những dải âm thanh bước xuống từng nhịp cầu vồng.

Tôi không còn nhớ mình đang ở đâu nữa, hay là Những cây cầu ở quận Madison  từ  Robert James Waller? Tôi chỉ thấy một cây cầu quen thuộc, chỉ thấy những thân cầu thân thuộc, chỉ thấy những thành cầu rướn lên hình cánh cung gối đầu lên bờ thương nhớ. Cây cầu ban sớm, cây cầu ban trưa, cây cầu em nắng, cây cầu cơn mưa. Sông Hồng khẽ thở,  phù sa khoan thai, mặt trời chín đỏ, Cây cầu vươn vai…