Tôi là Vương Thư

Thành viên của Tản Văn Hay từ 6 tháng 3, 2020.

N gày nắng!
Con tỉnh giấc khi ánh nắng len qua ô cửa sổ. Những tia nắng lấp láy như đang nhảy múa đón chào ngày mới, tia nắng ấm áp và đáng yêu vô cùng. Ngày mới bắt đầu với niềm phấn chấn bởi ánh nắng vàng ươm đem đến.

Con chuẩn bị bữa ăn sáng thật gọn lẹ và bắt đầu cho một ngày làm việc bận rộn. Trên con đường quen thuộc dẫn con đến trường tia nắng vẫn cứ nhảy nhót bên con không rời, con dõi nhìn theo ánh nắng và bao kí ức lại hiện về. Đó là ánh nắng ban mai gọi mẹ ra đồng, con nhảy nhót phía trước để được đồng hành cùng mẹ.

Con nhớ ngày còn bé, con vẫn thường được mẹ cho ra đồng như một phần thưởng vậy. Chỉ là cùng mẹ ra đồng rồi ngồi trông mẹ cấy lúa, dỡ khoai, ngồi chán lại chạy bắt cào cào, châu chấu chờ mẹ hết buổi lại ra về. Con cũng nhớ những ngày nắng gắt mẹ vẫn phải phơi mình để phơi cho hạt lúa, bông ngô được khô khén. Và rồi con lại nhớ mẹ, nhớ rất nhiều mẹ ạ!….

Ngày mưa!

Hôm nay thời tiết quê mình đỏng đảnh quá chừng. Hôm qua còn nắng gay nắng gắt thế mà sau một ngày trời lại mưa lạnh. Cơn mưa đến vội nhưng cứ dùng dằng chưa chịu dứt khiến con cảm giác lành lạnh mẹ ạ. Mưa khiến con nhớ những món ăn ngày cũ mà mẹ thường làm cho chị em con. Đó là món khoai sát xéo, thứ khoai lang sát phơi khô đem nấu cùng nếp Điện Biên thơm lừng rồi cho vào nào đỗ, nào lạc và cho cả đường kính nữa. Chị em con chơi chẳng trọn vẹn bởi mắt luôn hướng về phía mẹ và nồi khoai cứ sùng sục reo vui. Và mẹ ơi con vô cùng nhớ mẹ!

Sáng!

Con thường thức giấc khá sớm và hôm nay cũng vậy. Lần thức giấc này con quyết tung tấm mền và dậy bắt đầu một ngày mới. Con xuống bếp nấu cơm rồi cắm phích nước sôi. Nước lăn tăn sôi đưa con về những ngày thơ ấu. Ngày ấy, mỗi sớm mai mẹ đều thức dậy thật sớm. Mẹ nhẹ nhàng nhóm bếp và nấu nồi cơm gạo trắng để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Ngày ấy được ăn một bữa cơm no cũng đã hạnh phúc. Bưng bát cơm đầy chan nước tương mẹ tự ủ đã cảm thấy khoan khoái và sung sướng lắm. Mẹ ơi, bữa cơm sáng hôm nay đủ đầy mà không còn mẹ nữa. Con không thể cầm lòng, nước mắt lại rơi tuôn…

Trưa!

Con đi làm về đúng lúc gần 12 giờ. Trời mùa hè quê mình nắng cháy da mẹ nhỉ? Chân con được bảo vệ bởi lớp tất dày mà vẫn cảm giác nắng đốt réo da. Con đường về nhà đi qua cánh đồng quê vào mùa gặt. Rơm rạ phơi đầy đường, lúa trải dài cả mấy thửa ruộng, sân nhà người vàng ươm màu lúa mới. Mắt con lại nhòe vì nhớ chuyện ngày xưa, ngày con còn bé thơ, ngày con còn có mẹ. Ngày đó, cũng trưa hè như thế này, con chạy theo mẹ để đi gánh lúa về. Ngày ấy, việc vận chuyển lúa chủ yếu bằng sức người. Quãng đường đưa lúa về nhà cũng không hề ngắn. Con làm nhiệm vụ canh lúa để tránh kẻ xấu trộm mất còn mẹ cứ hết gánh này đến gánh khác đưa lúa về nhà. Con mải mê với cá, tôm, cua, cào cào, châu chấu và chỉ mong mẹ hãy lâu lâu mới xong việc. Con hư quá mẹ à. Và giờ con lại nhớ mẹ đến quay quắt!

Tối.

Kết thúc ngày làm việc bận rộn nhưng con chưa thể chợp mắt vì nhớ về mẹ. Con nhớ ngày xưa, cứ tầm giờ này mẹ lại nhắc chị em con đi ngủ. Mẹ dặn: Các con phải ngủ sớm để ngày mai còn dậy đúng giờ. Ấy thế mà chị em con vẫn còn nghịch một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ. Ngày ấy ba chị em con ngủ trên chiếc giường một của anh Hoan, tối nào cũng phải chơi trò tranh dằm một lúc mới yên tâm đi ngủ. Nhớ lại vẫn cảm thấy ân hận vì không chịu nghe lời mẹ, mẹ ơi!

Sinh nhật mẹ!

Hôm nay là ngày sinh nhật mẹ. Mẹ không còn bên chúng con để chúng con được ngắm nhìn và chăm sóc nhưng mẹ vẫn mãi trong tim chúng con. Vì vậy, dù chỉ còn là kỉ niệm, chỉ còn là kí ức nhưng theo thói quen con vẫn cứ tìm về bên mẹ. Xong buổi làm việc con chạy về chợ quê, ngôi chợ nghèo quê mình nơi cả đời mẹ gắn bó, nơi đó có những món quà quê dân dã mà mẹ thích. Con nhớ như in, mẹ con chỉ thích ăn bánh đúc, bánh đa bà Phú. Cho nên dù muộn con vẫn cố tìm đến nơi cũ mà mẹ vẫn thường đến. Nhưng quá trưa, bánh của bà Phú hết rồi, con thẫn thờ ra về và nước mắt như chan. Con ghé lại quán bánh gói, bánh nếp mua tạm mấy cái về cho mẹ. Bởi ngày trước khi không mua được bánh đa, bánh đúc bà Phú mẹ cũng thường mua bánh gói, bánh nếp như vậy. Con nhớ như in mọi thứ về mẹ, mẹ ơi!

Sinh nhật con!

Mẹ ơi, hôm nay là ngày sinh nhật của con. Người đầu tiên con nghĩ chính là mẹ. Con nghĩ lại ngày này của mấy mươi năm trước mẹ đã đau đớn và hạnh phúc thế nào khi đón chào con. Sáng mai vì nhớ mẹ con đã phải vào nhà tắm mà khóc một mình. Nhớ về những hi sinh của mẹ để con có ngày hôm nay. Con nợ mẹ quá nhiều mẹ ạ!

Sinh nhật cha.

Ngày sinh nhật cha con dành trọn nửa ngày để cha được vui vì con biết nếu con không về cha buồn nhiều lắm. Ngày còn mẹ, ngày mẹ còn khỏe, sinh nhật cha, mẹ chuẩn bị thật chu tất và bữa đó chị em con lại tề tựu bên mẹ cha. Ánh mắt cha ngập tràn niềm vui và mẹ cũng vô cùng hạnh phúc.

Máu của con khởi nguồn từ dòng máu mẹ. Can xi trong xương con rút từ xương mẹ. Nên bao giờ, ở đâu con cũng luôn nhớ mẹ. Nhưng con sẽ cố gắng để mẹ yên tâm, nhẹ bước nơi cõi Phật mẹ nhé!