Mùa đong đầy yêu thương

                 Trong bốn mùa tuần tự của đất trời đến rồi đi, có lẽ mùa đông là mùa không nhiều người đón đợi. Bởi đông về gió mùa hun hút thổi, lạnh tái tê. Người ta ngại ra đường, nhất là những buổi tối mùa đông lất phất mưa phùn.

    Riêng tôi lại thích mùa đông. Mùa đông cứ thấm vào hồn tôi tự nhiên như giấc ngủ khép đôi mi mỗi tối, như lời bài hát nghe vô tình đâu đó rồi lẩm nhẩm thuộc tự lúc nào . Chỉ biết mình yêu mùa đông.

                     Mùa đông kéo những đám mây xám vắt ngang trời. Dắt gió đông bắc tràn về làm rụng nốt những chiếc lá cuối cùng để hàng cây chỉ còn trơ trụi . Trên những khung cửa sổ bàng bạc, vài cánh lơ đễnh khép hờ.. Trời chiều sương giăng bảng lảng, đây đó bay lên một làn khói mỏng lãng đãng trong tiết đông se sắt…

    Mẹ tôi bảo mùa đông bắt đầu từ tháng mười ta, kéo dài đến hết tháng chạp. Nhưng mùa đông rơi rớt cái lạnh đến tận hết rét nàng Bân. Mùa đông năm nào mẹ cũng đan cho anh em tôi những chiếc áo len. Bàn tay ram ráp vốn chỉ quen việc đồng đất, cấy hái của mẹ cần mẫn nối, đan những đoạn len đủ màu xanh đỏ vàng thành những chiếc áo.

     

               Chiếc áo len nhỏ cổ lọ của tôi sặc sỡ như một con bướm. Tôi thích nhất chiếc áo ấy lúc nào cũng đòi mặc ngay cả khi còn chưa khô, hãnh diện mang khoe với đám bạn bè cùng trang lứa. Bây giờ, mỗi mùa đông, tôi có đến cả chục chiếc áo len với đủ kiểu dáng, sắc màu mua người ta bán sẵn trong các cửa hàng, nhưng vẫn không có được cái cảm giác ấm lòng như khi mặc chiếc áo pha màu của mẹ.

    Những buổi chiều đông với tôi là nỗi thắc thỏm đợi mẹ về. Mẹ tôi bán sắn luộc ở chợ. Đầu chiều, mẹ đi với đôi quang gánh nặng trĩu trên vai. Dáng mẹ tất tả, cái nón đã sờn, cái áo bạc phếch bước thập thững vào chiều đông. Đứa trẻ năm tuổi cứ ngồi ngoài hiên ngóng cho đến tận lúc mẹ về, thích mê những chiếc kẹo gừng quen thuộc mà mẹ mua để ngậm cho ấm người.

                Những buổi chiều đông tôi thương nhất đôi bàn tay cha khi theo cha đi đào sắn. Đôi bàn tay gầy, gân guốc bới đất từng hốc, từng hốc để những củ sắn được lành lặn, cho các con không bị đói qua mùa đông. Mười đầu ngón tay cha tôi rớm máu, nứt ra trong tiết đông hanh hao. Tôi chỉ biết nhẹ nhàng nhặt những củ sắn bỏ vào sọt. Nhìn dáng cặm cụi, cần mẫn, tự nhiên thấy trong lòng nỗi thương cha dâng lên nghèn nghẹn.

    Tôi thích mùa đông vì đó là mùa người ta cần ngồi sát nhau hơn cho khỏi lạnh. Mùa người ta quây quần bên nhau trong những bữa cơm nóng hổi bên bàn ăn. Ngồi trên vỉa hè con phố nào đó một chiều nhấm nháp li cà phê nóng mà đón gió mùa xao xác thổi. Tí tách hạt ngô nếp nướng cạnh một quán đỏ lửa ven đường buổi tối mùa đông, kéo cổ áo khoác lên thật cao để gió khỏi lùa, để thấy lòng ấm lại trong cái rét ngọt ngào.

                    Mấy người bạn tôi xa quê về phương Nam công tác, mỗi lần điện thoại ra lại than nhớ về phương Bắc với từng đợt gió heo may thổi cuốn những chiếc lá khô rơi xào xạc, những cánh hoa đào chẳng xá gì cái rét mà nở sớm từ giữa tiết mưa phùn. Và nhớ xiết bao một vòng tay bạn bè lúc nào cũng níu mình trở lại ngày đông xưa yêu dấu .

    Mấy năm nay cha tôi tóc thêm nhiều sợi bạc, sức khỏe mẹ tôi yếu hơn. Cha tôi không còn trồng sắn, mẹ không còn đi chợ bán, anh em tôi cũng đã trưởng thành, ai cũng đều có gia đình nhỏ ấm áp của riêng mình. Mỗi chớm đông, anh em tôi lại mua biếu cha mẹ tôi những chiếc áo len, chiếc khăn choàng, đôi tất, chăn đệm ủ ấm trong mùa đông. Gửi tất cả vào đó nỗi lòng yêu thương lo lắng của những đứa con dành cho cha mẹ .

    Bây giờ mỗi khi gió mùa về tôi cũng mua cho con mình những chiếc áo len xinh xắn như mẹ đan cho tôi ngày xưa. Nhìn những chiếc áo len mà thấy bâng khuâng dường như mùa đông năm nay đến sớm….

    Mùa đông này nếu ai thấy lòng mình còn tái tê trong giá lạnh, hãy nghĩ về những người thân yêu để bớt cô đơn, cười với nhau để nụ cười làm tan đi rét mướt. Hãy đến bên cạnh người thân, chia sẻ yêu thương để lòng mình thêm ấm áp lúc đông về. Mùa đông sẽ vẫn có mặt trong cuộc sống của mỗi người nhưng để mùa đông trong ta trở thành mùa đong đầy yêu thương…