Rồi sau này trường sẽ xây dựng mở rộng thêm cho xứng tầm với sự phát triển của quê nhà nhưng chắc chắn cái hồn phách của thầy trò vẫn không hề thay đổi. Nhưng bây giờ trong tôi đang chứa đầy niềm tiếc nuối, bâng khuâng khiến lòng như chùng hẳn xuống

T ôi về hưu sau khi đã giảng dạy ở một ngôi trường ròng rã hơn ba chục năm, chưa kể thời gian trước đó có thuyên chuyển dạy ở một vài trường khác. Vì thế mà mỗi lần đi ngang qua trường cũ là lòng nao nao dậy lên bao kỷ niệm.

Những người lớn tuổi đã thường rỉ tai nhau là “Nếu không có việc gì cần thiết thì không ghé lại cơ quan cũ khi đã về hưu rồi!”, nhưng lần nào cũng vậy, đôi chân như muốn bước vào cổng trường mỗi khi ngang qua. Nhất là, tiếng trống trường đánh thức những ký ức xa xưa. Hình như nơi ấy còn lưu giữ của tôi những niềm vui, nỗi buồn riêng tư và những tình cảm, ước mơ của tuổi trẻ.

Mái trường đã mặc nhiên ghi nhiệt huyết tuổi trẻ bừng bừng của thanh niên. Mỗi ngày thấy nữ sinh dịu dàng áo trắng, tinh khôi e ấp và những nam sinh mạnh mẽ ghi vội kỷ niệm trên cây phượng già; mà thấy lòng mình được sưởi ấm hẳn lên. Chợt hiểu tuổi thanh xuân đang giấu tiếng cười ở đâu đấy trong sân trường đợi ngày cháy lên thành ngọn lửa. Lòng thường nhớ cái cảm giác của những ngày sắp về hưu phải xa trường, xa lớp, xa các em học sinh thân yêu mà ray rứt khó tả, mà nhiều đêm khó ngủ.

Hôm nay, tôi chọn thời điểm học sinh đã nghỉ hè mà ghé vào trường xưa để tìm lại chút dư âm ngày cũ. Sân trường vắng bóng học sinh buồn hiu hắt. Cái nắng, cái nóng đổ tràn ra khắp nơi. Chùm phượng vĩ xao xác đỏ cứ đung đưa như chào mừng cuộc viếng thăm không báo trước. Nhìn cánh phượng hồng lòng thấy bồi hồi, xao xuyến lạ. Bất chợt muốn nhặt những cánh phượng vừa rơi, tỉ mỉ kết thành cánh bướm rồi nâng niu ép vào trang sách như những ngày đã xa xăm, ngút ngái… Có tiếng ve lẻ loi rụt rè trong vòm lá. Có lẽ đó là tiếng khởi đầu cho dàn đồng ca gọi mùa hay là một nhịp rơi lẻ loi trong bản đồng ca bất tận của mùa hè. Sân trường buồn thiu hay lòng tôi đang thiu thiu buồn khi ngổi trên chiếc ghế đá nhuốm màu thời gian và còn in đầy dấu tích tuổi học trò. Một chút buồn dìu dịu êm êm. Nỗi buồn như khi ngồi trong ngôi nhà thân quen bỗng chợt im ắng. Nỗi buồn như khi nghe lòng nhớ nhung, lo lắng cho những thương yêu không được ở bên nhau, không trông thấy nhau mỗi ngày. Nỗi buồn như sự nuối tiếc một thời thanh xuân đợi có dịp là thức dậy với trường, với lớp, với học sinh…

Tác giả Ngô Văn Cư

Từng cơn gió khẽ khàng khua tán cây trong sân trường như nhắc nhở rằng chẳng phải chỉ mình tôi ở sân trường. Ở đó cảnh vật, thiên nhiên mải mê lan tỏa sự sống theo làn nắng vàng rực rỡ. Mọi thứ đã thay đổi cùng thời gian theo hướng tích cực. Cây phượng, cây bàng đã tỏa những tán lá rộng và khoe những chùm hoa rực rỡ trong niềm vui sướng thôi thúc sự sống tươi xanh, viên mãn. Tôi ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc cũ kỹ như chính bản thân tôi, phóng tầm mắt ngắm mọi thứ đã thay đổi kia mà nỗi buồn vơi đi rất nhiều. Tôi thấy nỗi buồn vừa thoáng qua lòng tôi đã được niềm vui xâm chiếm. Có lẽ khi đến trường cũ lòng tôi đã mặc định rằng sân trường sẽ ồn ào tiếng cười đùa, quên đi thời điểm này học sinh đã nghỉ học, mà lòng thấy hụt hẫng rồi buồn chăng! Tôi lại nhìn trường cũ bằng con mắt khác.

Một con mắt của người bồi hồi, rưng rưng, rộn ràng như chính cảm giác ngày đầu tiên đi học. Lại nhớ câu thơ của Nguyễn Du “Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Cảm xúc nao nao, hạnh phúc lại ùa về chiếm lấy trái tim tôi rất tự nhiên, không gì ngăn cản được. Tôi lại nghe tiếng chim đang ríu rít trong cành lá. Ôi, sự sống đang diễn ra từng phút từng giờ. Tôi nhìn một lượt khắp trường và thầm nghĩ trường nay đã thay đổi quá nhiều. Nhưng dù trường có thay đổi thế nào thì hình ảnh có vẻ lạ lẫm kia vẫn không thể nào lấn át được cảm giác vô cùng thân thương gần gũi in sâu trong tâm thức tôi. Khi đứng trước mọi việc đã diễn ra, tôi mới nhận ra sự việc đó đã từng tồn tại. Có lẽ vì đã rất lâu tôi chẳng còn nếm mùi vị của cảm giác ấy.

Tôi ngồi ở sân trường mà lòng vọng tưởng về một ngày trở lại tuổi mười tám, đôi mươi. Một ngày của những ngày còn hồn nhiên ôm nghiêng tập vở, vui chân sáo đến trường. Một ngày của những ngày còn đầy ắp khoảng trời mộng mơ theo ai về tận đầu ngõ chỉ vì đôi bím tóc lắc lư theo nhịp bước. Một ngày của những ngày tan trường vẫn còn thơ thẩn nhặt những đóa hoa phượng mỏng manh đỏ rực như ngọn lửa, cái màu đỏ như tín hiệu đánh thức rung cảm của ve sầu, một nghệ sĩ mùa hè. Một ngày của những ngày cùng học sinh thích thú, say mê với bài học khô khan mà bổ ích…

Có thể là tôi đã lưu giữ quá nhiều chuyện đã qua mà không cần thiết cho cuộc sống hiện tại của tôi. Những suy nghĩ về quá khứ hay tương lai đều chỉ là mộng huyễn không phải hiện thực nhưng nó ve vuốt tâm trạng già nua, cũ kỹ của tôi. Nó giống như ta đang mơ mà nào hay biết cứ ngỡ chuyện trong mơ là có thật. Tôi bây giờ cũng đang vọng tưởng… Tôi đã đi qua cuộc đời với nhiều hoài bão; dù năm tháng qua đi nhưng hình ảnh trong quãng đời đẹp đẽ của tôi với mái trường vẫn lung linh, rực rỡ; dù tóc có phai màu, mắt có đục mờ, lòng tôi vẫn nhớ mãi những kỷ niệm gắn bó với trường để thỉnh thoảng sẽ nhớ lại và lòng thêm ấm áp…

Tôi lại về ngồi nơi sân trường cũ mà nhận thấy cổng trường mỗi năm đều mở rộng cho đàn chim non đủ lông cánh rồi bay khắp phương trời nhưng không bao giờ để mất chúng. Còn bao cánh chim không về hay không thể trở về, chắc hẳn vẫn giữ mãi hình ảnh ngôi trường yêu dấu tuổi thơ trong trái tim mình. Người học trò nào từng trở về như tôi, lặng lẽ ghi lại hình ảnh cũ người xưa suốt hành trình vui đùa, nghịch ngợm, học hành, rèn luyện như thuở nào. Rồi sau này trường sẽ xây dựng mở rộng thêm cho xứng tầm với sự phát triển của quê nhà nhưng chắc chắn cái hồn phách của thầy trò vẫn không hề thay đổi. Nhưng bây giờ trong tôi đang chứa đầy niềm tiếc nuối, bâng khuâng khiến lòng như chùng hẳn xuống…