Hoa vàng trước ngõ

Thật ngạc nhiên xiết bao, khi trên cái nền lá đã xác xơ ấy, vẫn còn điểm xuyết mấy chùm bông. Nhìn xem… Một, hai, ba, bốn… Có đến gần chục chùm hoa…Mà thật đáng ngưỡng mộ, khi mấy chùm hoa vàng nhỏ nhoi kia, vẫn trong tư thế đang vươn lên, với dáng vẻ rất tự tin. Và, tôi thấy như hoa đang…cười. Một nụ cười tuy không mấy tươi xinh!

Nhiều khi tôi chợt nghe tiếng ai trầm trồ ngoài ngõ: – Hoa gì mà đẹp quá!” Và khi thoáng thấy bóng tôi trong sân, họ liền lên tiếng hỏi: – Hoa gì thế chị?- Dạ, hoa mai leo vàng. Lần nào cũng vậy, tôi nói tên hoa như một lời reo vui đã có tự sâu thẳm hồn tôi. Người đó lại tấm tắc: – Đẹp quá! Khen xong lại ngước lên ngắm nghía giàn hoa. Mắt cười với hoa, rồi với tôi: – Khi nào có cây con, cho tôi xin một cây nhé!. Một lần nữa, tôi lại vui vẻ hứa hẹn: – Dạ. Người đó quay lưng đi rồi, còn ngoái đầu nhìn lại giàn hoa, biểu lộ cả một sự yêu thích…
Đó chẳng phải là hình ảnh của tôi cách đây mấy năm đó sao? Một hôm, cũng như họ – những người yêu hoa bây giờ. Tôi đang đi trên đường, bỗng nhiên dừng hẳn lại. Cứ đứng ngây người ra mà nhìn, mà ngắm giàn hoa vàng trước ngõ nhà ai. Cây hoa gì mà lạ quá! Xinh quá! Lạ, vì tôi chưa thấy bao giờ! Xinh, vì màu hoa, dáng hoa. Một màu vàng không kiêu sa lộng lẫy, cũng không dung dị tầm thường. Mà đằm thắm, dịu dàng rất đáng yêu. Có lẽ cây đang thời kỳ sung mãn. Nên trên giàn hoa ấy, cũng phải có tới cả ngàn hoa chen nhau xúm xít. Trông xa như một tấm thảm vàng óng ánh giữa nắng chiều buông lơi. Quyến rũ lạ lùng! Nó có một sức hút kỳ lạ, khiến đôi chân tôi chẳng thể tiến thêm bước nào nữa, còn đôi mắt thì cứ như dán chặt vào cái thảm hoa đang rạng rỡ, tươi cười kia, rồi tự nhiên đem lòng quyến luyến, chân đi không đành. Chẳng ngại ngùng chi nữa, cứ bước tới trước ngõ, đưa mắt tìm chủ nhân. Chủ nhân thấy có người đến tìm hiểu cây hoa nhà mình trồng thì vui lắm! thích lắm! Nỗi vui sướng cứ ngời lên mắt môi. Họ cho biết tên hoa, và hứa hẹn sẽ để dành cho tôi một cây con.

Lần ấy, tôi đã phải đợi chờ rất lâu. Không hiểu sao cứ rơi vào tôi một nỗi gì, một nỗi gì đó cứ khiến lòng tôi bồn chồn, nao nao trong dạ. Chẳng dằn lòng được, tôi đã lui tới giàn hoa vàng nhà nọ không biết là mấy lần,vừa để ngắm hoa, vừa để dò xem đã nẩy mầm được cây con nào chưa?

Tôi không khỏi cười thầm, khi nhớ lại giây phút mình hái được hạnh phúc trên cây đợi chờ! Niềm vui sướng cứ tràn ngập trong lòng tôi, không gì tả nổi. Và hạnh phúc ấy đã nhân lên theo ngày tháng.

Cây được tôi đem về, trồng trong một cái chậu không được lớn lắm. Tôi không chỉ chăm sóc cẩn thận, cần mẫn tưới tắm, bón phân, mà còn cầu mong cho cây nhanh lớn, chóng ra hoa.

Không phụ tình tôi. Cây mai leo ngày một phổng phao hơn, cho nhiều cành lá hơn. Bấy giờ tôi đặt chậu hoa cạnh bờ giậu trước nhà cho cây leo lên. Cứ thế, cây mai leo hồn nhiên tăng trưởng. Những cành dây nâu, những ngọn lá thắm, cứ tự nhiên, như nhiên bò chồng chất lên nhau, tạo thành một cái thảm lá xanh rì, đậm đà bản sắc truyền thống của… “họ hàng nhà lá”. Rồi một ngày kia, những chồi nhỏ nhoi xanh biêng biếc, những nụ ưng ửng vàng, ngời lên trong mắt tôi một niềm vui vô kể.

Giờ, thì tôi có thú vui khác, niềm vui ngắm hoa nở từng ngày…Vui nhất là khi thấy từng chùm, từng chùm vàng óng thắm tươi vươn lên khoe hương sắc với đời, chùm hoa có hình chóp. Chóp nào chóp nấy cứ như là đang ngẩng lên nhìn không gian quay mình, dẫu cho dây cây có dài thả xuống bao nhiêu đi nữa. Mỗi chùm hoa, quy tụ nhiều đóa hoa nhỏ, xinh xinh. Mỗi đóa hoa có năm cánh bé tí, vây quanh nhị vàng. Phấn khởi quá! Tôi nhờ mấy anh hàng xóm làm ngay một cái giàn khung sắt, lưới B40 cho cây leo lên.

Cũng từ ngày có cây hoa mai leo, ngôi nhà của tôi trông tươi hơn, xinh hơn, và gợi cảm hơn thì phải? Vàng rực trên giàn một màu hoa vàng, từ ngày này sang ngày khác. Giữa nắng chói chang, cũng như trong những ngày mưa sa, gió lộng. Chỉ thấy có lúc hoa vơi đi, hoặc nhiều lên mà thôi, chứ tôi chưa hề thấy trên nền lá xanh biếc ấy thiếu đi bóng dáng của hoa bao giờ.
Có nhiều đêm tôi ra đứng dưới giàn hoa mà hít một hơi thật sâu và lắng nghe, lắng nghe… Nhiều mùi hương đang hòa lẫn trong nhau, quyện vào nhau. Tạo thành một mùi hương kỳ lạ, thơm ngát cả hồn tôi. Đó là hương của đất trời, hương của cây cỏ, hương của các loài hoa trong vườn. Và tôi cũng cảm nhận được trong mùi hương kỳ lạ đó, có cả hương thơm dìu dịu của hoa mai leo.

Thật ra, hoa mai leo cũng như bao nhiêu loài hoa khác, cũng có lúc tàn phai và rụng rơi. Nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn cây đã cho nụ mầm mới. Vì vậy mà trên cái nền lá xanh biếc ấy không khi nào thiếu đi những mầm xanh, những nụ vàng, những hoa mới nở, và cả những hoa sung mãn, như thể là cả một gia đình nhà hoa cùng nhau chen vai thích cánh, tận hiến hương sắc cho nhân gian. Khi hoa nào đã qua rồi thời xuân sắc, thì từng cánh, từng cánh nhỏ như chiếc lá vàng tí hon nhẹ rơi, lửng lơ, chấp chới, và theo gió phiêu bồng muôn phương. Thi thoảng, tôi mới bắt gặp một, hai cây mai leo con nẩy mầm ở chậu hoa này hay chậu hoa kia. Đó là món quà dành để tặng cho những người yêu hoa. Bất kể họ là ai, quen hay lạ. Một hôm nào đó tình cờ đi ngang qua nhà tôi, chợt nhìn lên giàn hoa mà chân đi không đành… Chao! Tôi yêu thích loài hoa này biết bao. Nó biểu hiện sự giàu có và phồn vinh quá thể!

Mà không giàu có, phồn vinh sao được! Khi trên giàn lúc nào cũng nhiều hoa, lắm nụ và ngời lên sắc vàng thắm tươi, trang nhã thế kia! Quyến rũ vô cùng. Quyến rũ nhất là khi có mấy chú bướm không biết từ đâu tìm về xôn xao bay lượn nhởn nhơ, lượn lờ, vờn quanh mấy chùm hoa tươi mới, mơn mởn, vô cùng xinh xắn kia. Đứng trước khung cảnh ấy, đố ai yêu hoa, yêu thơ mà không liên tưởng đến: “Chàng như con bướm lượn vành mà chơi”.
Phải chăng, đây là loài cây cho ra hoa hết mình. Nồng nàn tận hiến cho đời những nét đẹp đến tận cùng, và có sức sống dẻo dai, bền bỉ và đến lạ lùng. Bằng chứng là sau mỗi trận gió bão tơi bời. Cảnh vật nhiều nơi đều đổ nát tan hoang đến khủng khiếp. Người còn điêu đứng, Bê tông cốt thép còn bị quật đổ nữa là cây cối! Còn hoa thì ôi thôi! Rã rời, tan nát! Khi tôi nhìn vào giàn hoa…Cứ ngỡ rằng mai leo chỉ còn lại trong tôi một dư hương!

Thật ngạc nhiên xiết bao, khi trên cái nền lá đã xác xơ ấy, vẫn còn điểm xuyết mấy chùm bông. Nhìn xem…Một, hai, ba, bốn…Có đến gần chục chùm hoa…Mà thật đáng ngưỡng mộ, khi mấy chùm hoa vàng nhỏ nhoi kia, vẫn trong tư thế đang vươn lên, với dáng vẻ rất tự tin. Và, tôi thấy như hoa đang…cười.

Một nụ cười tuy không mấy tươi xinh!
Nhưng cái dáng ấy, sắc hoa ấy, không hiểu sao lại làm cho lòng tôi nao nao nhớ hai câu thơ của thi sĩ Thái Can :

Em về điểm phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian một nụ cười.