Ơ con chim báo bão mày than gì trong gió? Ơi con chim báo bão mày vùi gì trong sóng? Ôi con chim báo bão mày bé bỏng đập cánh giữa chập chùng gian nguy? Mày về đâu đường xa trời sâu?

                  Những bụi nước lách tách luồn lách réo rách bay lên va vách vài nẻo chân trời. Đường mây thiên thênh xám ngoách, mơ hồ những bóng mưa đỏng đoạch nặng chì nặng choẹt ngột nghẹt vấp ngã một vài tầm nhìn xa xa. Ai giấc mơ hoa, ai còn dạt trôi ngày dài tháng ngắn, ai đang vặn mình trên biển, mà chim báo bão thảng thốt bầu trời.

             Giữa trùng dương còn muôn ngàn khơi, giữa lòng ơi còn buông đầy vơi, con chim báo bão, con chim thánh thần đã biết bao lần tần ngần mắt xa mờ gần những người đi biển. Nó bay lên đỉnh sóng, nó níu qua đỉnh gió, nó lò dò lật dật qua những cú táp cú vờn nông sâu. À thì chim mày bay về đâu, à thì chim quên mình vì đâu? Con chim báo bão cong mình theo sóng, con chim báo bão oằn mình theo gió, tiếng kêu choem choép của nó ngã nhào dưới những cột nước đang dềnh lên ghê gớm thủy triều.

“Ráng vàng thì nắng, ráng trắng thì gió, ráng đỏ thì mưa” còn ráng gì thì bão?

Tôi đã bao lần ngẩn ngơ tâm bão, tôi đã bao lần trút những hoài nghi để mà đón bão, tôi đã bao phen giương mắt cột buồm mà thờ phụng những cảm nhận run rẩy của con người khi đứng trước hiểm nguy?

                  Lạ kỳ thay loài chim báo bão, nó xả thân để dẫn dắt những kiếp mong manh, nó quên mình để cứu chuộc những thân xác một mai có thể chành vành lênh nổi, nó ngậm sóng, ngậm gió ngậm bão để bất chấp bị dìm xuống biển sâu. Và con người, những thân phận đang mải mê mưu sinh bám biển, sẽ đi về đâu, nếu một ngày ngừng cánh bay mải miết của loài vô tri báo bão? Chỉ là một cánh chim vô tri nhưng lại chấp chới một sự an bằng? Chẳng phải cuộc đời lạ lùng lắm sao?

 

Cuộc đời có gì mà lạ lùng? Giống như loài chim báo bão tôi yêu từ tiền kiếp, chúng có thể hành trình một quãng đường dài khủng khiếp, 15.000km mải miết, chưa bao giờ biết mỏi những yêu thương. Báo bão ư làm chim mà làm gì? Sao không làm một phận người. Sao không làm một phận lười, ủ ê những gian dối đứng ngồi tất bật ngày nhớ đêm quên?

                Báo bão ư? Báo báo mà làm gì? Sao không làm một phận đời, biết yêu thương, biết dồn dập nhau bằng tiếng mỏ khua khoắng loách coách bãi bờ. Báo bão ư, sao không dông dài nơi biển khơi cả đời, còn một chút thời gian cuối mùa lại tung tẩy mê mẩy vội vịp giao hoan?

Ngoài khơi xa khơi kia chẳng nương náu lắm thay? Ngoài típ toắp sóng bạc sóng dồn sóng dập sóng mê man đập, chẳng phải yêu kiều lắm thay. Vội gì đâu mà bay đường quên. Nhỡ gì đâu mà vỗ sầu lên. Ơ con chim báo bão mày bền đường bay. Ơi con chim báo bão mày rền đường say?

               Một lần từ quần đảo Galapagos, phía nam Thái Bình Dương trong một ngày chẳng bão chẳng gió, chẳng những ưu tư gờn gợn giữa cái sống và cái chết, tôi thấy một cặp chim báo bão yêu thương, chúng đang vờn những điệu như người Thái xòe hoa, tiếng mỏ va vào nhau loách coách, tiếng cánh nhấn vào nhau loạch xoạch, yêu thương tung tẩy trong vũ khúc giao hoan. Loài chim thánh thần của tôi thêm một lần dạy tôi về cách ứng xử ở đời. Yêu là cống hiến.

Có nhiều đêm giữa chốn đồng bằng, có nhiều ngày nơi ải thung sâu, có nhiều mùa chùng chân đất bằng đất bãi, thiếu vắng một linh hồn, thiếu vắng 1 tiếng đập cánh chim bay, tôi ngơ ngẩn nhớ thương loài chim báo bão. Nỗi nhớ dồn từ sóng, nỗi nhớ cồn từ thương, nỗi nhớ tím ngơ tím ngắt những ngày bão giông mịt mùng xuênh xám đất trời.

                 Chim báo bão, mày đang ở đâu, an nhiên trên những bọt sóng muốn trùng, dẫn dắt những con tàu vào luồng vào cảng hay đang bay theo những tiếng gọi viển vông. Hoặc giả ai mà biết được mày cũng đang vật lộn ở một nơi nào choem choép, thao thác ở một nơi nào?

Làm đời một thân chim không giống làm tim một con người, lúc mày đập ai hay, lúc mày rộn rã ai biết, lúc mày báo bão càng ai người biết và lúc mày mê man yêu, cuồng say cống hiến chắc gì người biết. Chỉ có những cơn bão ngoài kia bỗng chốc ré lên những cuồng sóng cầu vồng, đời đi về đâu, tàu đi về đâu, những người đi biển về đâu…chỉ có loài chim báo bão biết mình đi về đâu.

             Lại nhớ những ngày tháng cũ, tôi du ca trên sóng, tôi hăm hở bước vào cuộc đời trong veo của một người đi biển, có những đêm nhoài theo tiếng gọi của loài chim báo bão. Tiếng chim yêu thương ấy đã giúp tôi trở mình trong những giấc chiêm bao…