25 C
Hanoi
Thứ Ba, Tháng 10 21, 2025

Lững thững… và yêu

C ó những buổi chiều, tôi ngước nhìn...

Trong tiếng chuông chùa

T ôi giật mình tỉnh giấc. Ngoài...

Đèn lồng đỏ trong khu vườn mùa thu

S ớm nay ra đường, bất chợt...
Trang chủ Blog Trang 7

Nhớ thương mùa gặt

B ao nhiêu năm xa quê, nhưng rồi, chỉ cần lướt nhẹ qua cánh đồng vào mùa gặt, bất giác nghe mùi thơm nồng của hương lúa, nỗi nhớ nhà, nhớ quê trong tôi lại trở nên da diết, bâng khuâng…

Trong ký ức của tôi về làng quê năm ấy, là triền đê lộng gió cùng với cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, là những nương ngô chạy dài tít tắp. Thấp thoảng đâu đó dáng mẹ liêu xiêu giữa trưa hè bỏng rát, hay con đường đất được phủ đầy rơm rạ thơm nồng, là tiếng cười giòn tan của lũ trẻ nghèo đang nô đùa trên cánh đồng vừa gặt…

Tôi lớn lên bên những cánh đồng quanh năm lộng gió nên ký ức tuổi thơ đẹp đẽ là những ngày theo chân mẹ ra đồng gặt lúa, mò cua hay bắt con tôm, con cá…

Khi cái nắng oi nồng, ngột ngạt của những ngày tháng 5, tháng 6 dội xuống, cũng là lúc cả cánh đồng lúa chín đều, vàng ruộm. Trời chưa sáng hẳn, tiếng í ới gọi nhau vang vọng cả cánh đồng. Những tia nắng đầu ngày cũng đã xuyên thủng mấy tầng mây, đổ lên những tấm lưng gầy ướt đẫm mồ hôi của các bà, các mẹ…

Mùa gặt đến, từng thước phim của một thời xa vắng cứ chầm chậm quay về. Là tiếng cười nói rôm rả sau những ngày lao động vất vả của những người nông dân hiền lành, chất phác. Là niềm phấn khởi của bà con khi mùa vàng bội thu. Là bát nước chè xanh mà họ sẻ chia cho nhau trong giờ giải lao dưới gốc cây gạo giữa đồng…

Mùa gặt về, làng tôi vui như mở hội. Ngày đến, họ cùng nhau ra đồng gặt lúa, đêm về lại đập lúa, giũ rơm. Mùi thơm của lúa mới, mùi rơm rạ vừa gặt xong, mùi trâu bò ngai ngái… hòa quyện vào nhau tạo nên “hương vị quê nhà”. Để rồi, những ai rời làng quê đi xa đã bao lần khắc khoải, chạnh lòng mỗi khi bắt gặp hình ảnh thân quen đó. Còn với lũ trẻ chúng tôi ngày ấy, mùa gặt cũng chính là mùa vui.

Mùa gặt về, lũ trẻ chúng tôi được vùi mình trong rơm, hít hà chút hương đồng gió nội vấn vương đâu đây còn chưa tan vội. Rơm dịu dàng trải tràn từ trong sân nhà ra ngõ. Con đường làng phút chốc đã được dát một lớp áo mới diệu kỳ, óng ả. Bọn trẻ thích thú thả mình lăn tròn trên những đụn rơm để được vỗ về, nâng niu trong cảm giác êm ái, dịu dàng. Trong trí óc bé con của chúng, những đống rơm ấy chính là những cây nấm khổng lồ mà lúc nào chúng cũng có thể vô tư nhào lộn, chơi trốn tìm, làm hang trong ấy rồi ngủ thiếp đi một cách ngon lành.

Đó là những đêm trăng sáng cùng nhau gối đầu lên đống rơm êm dịu, ngắm những đám mây trôi lững lờ, cùng kể cho nhau nghe sự tích về các vì sao… Chỉ những thứ giản đơn như mây trời, sông nước, cỏ cây, rơm vàng trĩu trịt mà với những đứa trẻ của làng đã thấy đủ đầy hạnh phúc, niềm vui…

Có lẽ, lũ trẻ chúng tôi thích mùa gặt bởi còn một nhẽ, là được thưởng thức vị cốm thơm nồng. Trong ký ức năm nào, tiếng chày, tiếng cối của bà, của mẹ lại hiện về, phảng mùi hương lúa nếp cùng những mẻ cốm xanh mượt, nõn nà.

Trong miền ký ức ngày ấy, hình ảnh những ngày bão về đúng vào vụ gặt vẫn luôn thấp thoáng trong tôi. Những giọt mưa cứ nối đuôi nhau rơi không ngớt, những bông lúa trĩu hạt đổ rạp xuống mặt đất, cả cánh đồng trắng xóa nước một màu, những người dân quê tôi lòng lại như lửa đốt… Chẳng biết, tôi đã phải chứng kiến bao nhiêu lần cảnh mẹ cùng bà con chèo thuyền ra đồng nhặt nhạnh những gì còn sót lại sau trận lụt mà lòng lại thấy xót xa.

Mỗi lần về quê đúng mùa gặt, tôi hít lấy một hơi thật dài như muốn nuốt trọn cái không khí ấy, để nhớ về khi mình còn là đứa trẻ của những tháng năm xưa. Hương thơm giản dị, mộc mạc của đồng quê hoà vào trong gió. Mùi của đất đai, ruộng đồng. Mùi của chân chất, nồng nàn. Mùi của yêu thương, tình nghĩa… cứ mãi vấn vương.

Bao dung dị, yên bình là thế! Rồi những đứa trẻ ấy cũng rời làng bước chân vào giảng đường đại học. Chúng bỏ lại sau lưng cả gốc tre, bờ ruộng, cả dòng sông tuổi thơ để được rong ruổi trên những cung đường mới mẻ, mang theo những khát khao, những mơ ước hoài bão của riêng mình. Nhưng rồi, chỉ cần lướt nhẹ qua cánh đồng vào mùa gặt, bất giác nghe mùi thơm nồng của hương lúa, nỗi nhớ nhà, nhớ quê lại trở nên da diết, bâng khuâng…

Nhìn về phía sáng

N hững ngày đầu năm mới hay vào những dịp đặc biệt, người ta thường chúc nhau những điều tốt đẹp. Đó cũng chính là mong ước của tất cả chúng ta. Nhưng cuộc sống không phải chỉ luôn luôn là thuận lợi. Biết vượt qua những thời khắc không như ý, nỗ lực không ngừng để đi qua những đoạn đường tối tăm để tìm ra ánh sáng là điều mà mỗi người nên thực hiện để đạt đến những giá trị tốt nhất trong cuộc sống.

Chúng ta không ai có thể tránh khỏi những lúc tuyệt vọng. Những tin xấu đến bất ngờ chắc chắn sẽ làm chúng ta suy sụp: một người trẻ tuổi đột nhiên phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo, một tai nạn bất ngờ đến với người thân, bị mất sạch tài sản…Tai hoạ không chừa một ai, và chúng ta phải học cách đối mặt với nó. Người ta hay nói đến ánh sáng cuối đường hầm, người ta nói cứ đi rồi sẽ đến. Đó là những lời động viên và cũng nên là những cách để chúng ta nên vượt qua những biến cố.

Nhìn về hướng tích cực, phía sáng của vấn đề để chúng ta thấy những điều trải qua đó không phải là tận cùng của cuộc sống. Trèo núi sẽ rất mệt nhọc, nhưng cảm giác được đứng trên đỉnh núi ngắm trời đất bao la thật là tuyệt vời. Những trở ngại trên đường đời sẽ giúp chúng ta trưởng thành hơn, đến gần hơn với mục tiêu của mình.

Tôi vừa đọc được câu chuyện về một người bị cháy hết nhà cửa trong hoả hoạn, mọi người đều ái ngại và tìm tới để chia buồn. Nhưng khi họ gặp anh ấy thì anh ấy không có vẻ buồn rầu, ủ dột mà trái lại còn vui vẻ. Mọi người lấy làm ngạc nhiên, hỏi ra mới biết rằng cả nhà anh 6 người không ai bị thương tích gì vì may mắn tất cả đều không ở nhà vào thời điểm đó. Anh nói tài sản mất có thể làm lại hoặc có thể sống mà không cần nó, nhưng tình thân là vô giá, người còn là của còn. Ai cũng chuyển từ ngạc nhiên sang khâm phục cách nghĩ của anh và đều thấy là anh có lý. Thay vì than khóc cho một điều không thể nào thay đổi được, chúng ta nhìn nó ở khía cạnh khác thì sẽ thấy dễ chịu hơn.

Sống lạc quan, kiên định với mục tiêu đã chọn và không ngừng cố gắng sẽ giúp người ta có niềm tin và hy vọng để vượt qua những khó khăn. Lịch sử đã ghi lại nhiều câu chuyện về những chiến sĩ cách mạng bị địch bắt tù đày, phải chịu nhiều cực hình tra tấn, nhiều tác động xấu về tinh thần vẫn giữ vững khí tiết, tin tưởng vào ngày chiến thắng. Trong các cuộc kháng chiến chống quân xâm lược, những chàng trai cô gái tuổi đôi mươi của chúng ta đã không tiếc tuổi xuân và xương máu, một lòng tin vào ngày độc lập sẽ đến dù ngày đó có thể mình không có mặt. Trong thực tế cuộc sống ngày nay, có rất nhiều người đã vượt qua mất mát , bệnh tật của riêng mình để đem đến nụ cười cho người khác. Câu chuyện của Nick Vujicic đã tạo cảm hứng cho hàng triệu người trên thế giới chính nhờ sự lạc quan, không đầu hàng số phận của anh. Là một người khuyết tật nặng, cuộc sống những tưởng chỉ có quanh quẩn trong không gian chật hẹp của riêng mình, Nick Vujicic đã có được cuộc sống hạnh phúc như bất kỳ một người bình thường nào. Hành trình vượt qua những khó khăn, đau đớn về thể chất, tuyệt vọng, khổ sở về tinh thần của anh đã khẳng định một điều rằng sức mạnh tinh thần, sự bền bỉ và nghị lực phi thường sẽ giúp người ta vượt qua những khó khăn.

Câu chuyện xưa “Tái ông mất ngựa” luôn là bài học hữu ích trong cuộc sống hiện đại. Nếu chỉ nhìn thấy cái mất trước mắt để đau buồn chỉ làm khổ mình vì biết đâu trong hoạ có phúc, thất bại là mẹ thành công. Những điều không hay xảy đến cho chúng ta có thể giúp chúng ta trưởng thành hơn, có những đức tính tốt hơn để có thể tận hưởng những niềm vui mà cuộc sống mang lại. Cuộc sống không phải là một ngôi nhà hoa hồng mà ẩn chứa biết bao trở ngại để mỗi người cần vượt qua.

Có một câu nói tôi từng nghe và rất thích: khi nào chúng ta còn cố gắng là còn có hy vọng, còn nếu chúng ta buông xuôi, chấp nhận thì mọi thứ sẽ không còn thay đổi được nữa. Câu chuyện về thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký bị liệt hai tay vẫn nỗ lực vượt bậc để có thể viết bằng chân được đưa vào sách giáo khoa và là bài học sống động cho hàng triệu học sinh Việt Nam các thế hệ. Ông là một hình ảnh biểu trưng cho sự biến khó khăn thành lợi thế để không ngừng vươn lên và đạt được những ước mơ của mình. Chúng ta còn có rất nhiều những tấm gương về những thương binh “tàn nhưng không phế”, không chịu đầu hàng số phận mà vẫn dùng hết khả năng còn lại của mình để giúp bản thân có cuộc sống ổn định, chia sẻ khó khăn với những người xung quanh.

Mỗi chúng ta có lẽ cũng từng trải qua những khoảng thời gian khó khăn khi mọi thứ dường như không theo ý muốn của mình. Những cảm xúc không dễ chịu là điều không tránh khỏi. Tuy nhiên, chính thái độ chúng ta sẽ quyết định chiều hướng của sự việc. Nếu đủ tin tưởng và giữ vững tinh thần lạc quan để không ngừng nỗ lực, chúng ta chắc chắn sẽ ra khỏi đường hầm tối tăm để đón nhận ánh sáng hồng tươi rực rỡ. Nhìn về phía sáng là cách sống tích cực mà chúng ta luôn phải rèn luyện cho mình.

Miền sim trong ký ức

V ới những đứa trẻ như chúng tôi, mùa sim là một vùng trời bình yên, đầy ắp những ký ức ngọt ngào! Sau những cơn mưa mùa hạ, bầu trời như cao hơn, xanh hơn. Đây cũng là lúc sim bắt đầu chín rộ. Và chúng tôi ngày ấy, mùa sim có lẽ là mùa đáng để trông đợi nhất.

Đồi nằm trước làng, cách khoảng chừng một cây số. Đó cũng là nơi để lũ trẻ thả trâu, thả bò, đánh khăng, đánh đáo, chơi ô, hái sim, hái ổi… Mùa nào thức đó. Lũ trẻ thích thú khi được tận hưởng “lộc” của trời. Nơi đây đã ôm trọn cả tuổi thơ êm đềm của chúng bằng tất cả sự dịu dàng và bao dung vốn có.

Vào tháng 6 âm lịch, cũng là lúc những quả sim xanh gầy guộc chuyển sang màu tím ngắt, tròn vo, mũm mĩm. Có người bảo, sim chín là sự chắt lọc vị ngọt của đất, vị nắng của trời và sự mát lành của gió đã tạo nên hương vị ngọt ngào trong từng quả sim.

Cả khu đồi này chẳng có nơi nào không có bước chân của lũ trẻ đi qua. Cây sim, cây ổi nào to, ngon ngọt có nhắm mắt chúng cũng tìm tới được. Lũ trẻ ríu rít chạy quanh những bụi sim già, tiếng cười giòn tan khi hái được những quả sim chín căng tròn, mũm mĩm. Chúng đựng sim chín trong vạt áo hay chiếc giỏ mà ngày thường đựng con cua, con ốc.

Chúng ham đến độ, chỉ khi cái nắng chói chang của mùa hè rọi xuống làm làn da đen đúa bỏng rát thì cả bọn mới ùa đi tìm mấy cái khe nhỏ để tránh trú. Chúng xắn vội ống quần, lấy lá rừng hứng từng ngụm nước mát lành cho vào miệng, hít hà khí trời rồi thả mình xuống vạt cỏ xanh non. Cả bọn hào hứng nhấm nháp vị ngọt của quả sim đầu mùa, để sắc tím còn đọng lại trên đầu lưỡi.

Mùa sim là mùa ký ức, mùa của nhung nhớ, của tương tư! Sim không như quả khác phải bóc tách, gọt vỏ mà chỉ cần bóc tai phía đầu quả là có thể thưởng thức ngon lành. Cái cảm giác cho từng quả sim chín mọng vào miệng rồi nhai ngấu nghiến sao mà thích đến thế!

Ngày ấy, bà con quê tôi đã biết hái sim chín mang ra chợ bán. Trên từng thúng sim chín mọng, các bà có chiếc lon bằng vỏ hộp sữa Ông Thọ hay cái bát ăn cơm làm dụng cụ đo lường. Nhưng thường số người bán cũng không nhiều, với lũ trẻ, chúng hái sim về chỉ để ăn.

Ở quê tôi, dưới cái nắng, cái gió của vùng đất đồi khô hạn, lơ chơ sỏi đá đến cả những loài cỏ dại ham sống cũng khó vươn mình để sinh sôi. Vậy mà, sim cứ thế lớn lên mạnh mẽ, khỏe khoắn, khiêm nhường. Sim mọc thành nhiều cụm, nhiều gốc, dần dần cả đồi mọc toàn sim. Khắc nghiệt là thế, nhưng quả sim vẫn cứ tròn vo, cứ mập mạp, cứ ngọt lành!

Thông thường, vào đầu hè, hoa sim bắt đầu nở. Từ thân cho đến ngọn, nụ mọc chi chít nhau. Rồi cả quả đồi toàn hoa sim. Hàng ngàn bông hoa mảnh mai nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Lũ trẻ chúng tôi cứ thế lớn lên trong sắc tím mộng mơ của loài hoa đặc biệt này.

Lúc cây rừng cạn kiệt, nhiều người đã chặt cả bụi sim để làm củi đun nấu, đào cả gốc sim để làm củi sưởi ấm khi đông về. Chỉ một thời gian, đồi sim mộng mơ kia đã dần biến mất. Khoảng nhớ tím màu thời gian ấy cũng theo những đứa trẻ lớn lên từ làng đi khắp muôn nơi. Đồi sim cứ mênh mông, trải dài trong miền ký ức của lũ trẻ năm ấy… Giờ ở quê tôi vẫn có một số người trồng sim như một loại cây hàng hóa. Lũ trẻ con cũng không còn lên đồi tìm sim khi mùa hè vắt ngang qua núi nữa.
Bất giác, tâm hồn tôi lạc vào triền đồi ký ức bạt ngàn sắc tím mùa sim!.

Lời cỏ

Vơi ngày, tôi ngả lưng trên thảm cỏ, lọc trong gió, lắng trong trái tim, nghe trong cỏ những lời thủ thỉ. Chạm vào làn da, cỏ đánh thức trong tôi những gì đã ngủ từ lâu.
Ấy là buổi chiều, những buổi chiều lũ trẻ trâu chán các trò đánh khăng đánh đáo, chơi chuyền, chơi chắt quay ra thi nhau nhặt cỏ May bám trên gấu quần trước khi về nhà sợ mẹ cha rầy mắng.

Ấy là nhưng đêm trăng thanh, Có âu yếm, Có nụ hôn vội vàng vụng dại ngọt ngào như hương cỏ Mật. Có giây phút nhặt cỏ May bám trên gấu quần của nhau. Em bảo: “Cỏ May nên ai được cỏ bám vào nhiều là cuộc đời gặp nhiều may mắn”. Tôi bảo: ” Anh chả tin nhưng phút giây này đây, anh được may mắn nhặt cỏ May trên quần của em, nhưng…” “Nhưng gì hả anh?” “Nhưng anh muốn làm cỏ May bám mãi trên quần của em cơ”!

Em thả vào tôi ánh mắt. Tôi ngỡ ngàng ôm vào mình ánh trăng. Trong ánh trăng có ánh mắt của em. Em tặng tôi nụ cười dậy thì, có khát khao dồn nén, có gìn giữ đậy che của tuổi trăng tròn. Và lời thề. Lời thế đẫm sương đêm. Lời thề ngọt hương lúa đòng đòng.

Những cuộc tiễn đưa trong đó có tôi và những trai làng lên đường giết giặc. có lời hẹn ước của em và bao cô gái dành cho tôi và bè bạn gói vào chiếc khăn mùi xoa ngan ngát hương bưởi, có ánh mắt nhớ nhung của em và bao ánh mắt ướp đậm vị bồ kết hương xả, hương chanh. Cỏ vương bước chân người ra đi, người ở lại. Cỏ làm chứng cho nồng nàn. Chỉ cỏ mới biết họ nói gì với nhau. Và đợi chờ, chờ đợi…

Tôi và đồng đội qua bao chặng hành quân. Đâu đâu cũng thấy cỏ. Cỏ xác xơ nát nhàu sau những bom dội mưa xối. Đêm hành quân, ngắt một nhánh cỏ Mật, chúng tôi truyền tay nhau hít hà chút hương thơm còn sót lại qua khói lửa đạn bom. Đêm đứng gác chạm vào cỏ May, cỏ đánh thức trong chúng tôi kỷ niệm của một thời. Đêm mơ về cỏ, cỏ ngan ngát triền đê. Trong giấc mơ có nụ cười của em. Nụ cười ngọt ngào hương cỏ. Vời vợi, mênh mang sóng nước, tôi và em ngồi gỡ cỏ May…

Mẹ thiên nhiên an ủi vỗ về chở che. Cỏ ngả vào nhau những lời thủ thỉ, hát cho nhau nghe lời của gió. Tắm cho nhau bằng những giọt sương đêm. Ru cho cỏ có sóng lúa rì rào có đất rộng trời cao. Cỏ vẫn san sẻ niềm vui trên cánh đồng trĩu hạt lúa nặng oằn vai và buồn mùa giáp hạt cơn gió hoang thổi rỗng cánh đồng.

Đời hoa cỏ may đâu để cắm bình, xa những lời ngợi khen chúc tụng sớm nở tối tàn. Đời cỏ May cũng chẳng có hương có sắc. Cỏ may cứ khát khao níu giữ chấn người bằng mộc mạc. Giữa những choáng ngớp sắc hương, cỏ may găm vào nhau nỗi nhớ. Nằm trên thảm cỏ, tôi nhìn rất rõ cỏ. Cỏ vồng lên trong gió. Cỏ lô xô đuổi nhau đến tận chân trời. Thân cỏ khẳng khiu nhưng biết dựa vào nhau qua nắng mưa giông bão, qua mưa bom bão đạn của chiến tranh mà vươn lên. Cỏ Mật cứ lặng lẽ tỏa hương. Hương cỏ ru đêm nồng nàn. Hương cỏ xoa dịu nỗi khát khao chờ đợi, xoa dịu những nhọc nhằn.

Cỏ không kén đất. Gió mang những hạt đi xa. Cỏ cứ găm vào khổ cực vào cỗi cằn, thiếu thốn mà xanh cùng trời đất. Cỏ thủy chung với đất này, thủy chung với lời hẹn ước như những người con gái quê tôi dẫu thời gian có bào mòn xuân sắc.

Chỉ là một ngọt cỏ thì cũng là quê hương, là đất nước. Đồng đội tôi có người không về, đã ngã xuống để gìn giữ. Họ đã hóa vào mây trắng, tên của mỗi người thành tên chung bất tử. Có những người trở về dẫu bàn tay nhặt cỏ may trên gấu quần của nhau năm nao đã gửi vào đất mẹ không còn nữa. Nhưng lời yêu thương gói chặt trong tim đằng đẵng những cách xa thì vẫn tròn đầy. Những hao khuyết của họ để cho vẹn toàn đất nước.

Tôi trở về, em và tôi mái đầu đã bạc. Chúng tôi lại được ngồi gỡ cỏ bám trên gấu quần cho nhau. Cỏ còn đây như chẳng hề giông bão, chẳng hề nắng mưa. Đạn bom một thời đã lùi xa. Nơi đây, vẫn những giọt sương trinh nguyên vẫn những làn gió hôn lên thảm cỏ. Cỏ gọi về cho tôi bình yên thanh thản. Xin được một lần cúi đầu trước cỏ!

Những cánh hoa mở đêm

N hững cánh thơm trắng muốt đang mở ra trong đêm! Những cánh trắng kia đang thách thức cùng đêm đen. Đêm càng sâu thẳm, hoa càng dâng hương quyến dụ. Như những ngọn đèn thao thức. Như những cặp mắt mở to. Thơm dịu dàng trong se sẽ, lành lạnh.

Hoa thơm thức suốt đêm dài…

Trong những vệt sáng thơm tho ấy, đêm đen vừa mở ra. Những cánh đêm chuyển động chậm chậm. Loài hoa trắng thường thơm về đêm. Hoa ảo diệu hơn dưới ánh trăng! Nàng rưng rưng nhìn hoa, cúi xuống thật lâu, bình tâm thưởng lãm thật kỹ, hít hà thứ mùi hương dìu dặt, ma mị kia.

Nàng nhìn sâu vào bên trong mùi hương kia như tự nhìn sâu vào chính bản thể mình. Một bông hoa đang thì thầm nở trong giấc mơ đêm và tỏa hương giữa trời. Một bông hoa không biết mình đã có tên ! Như những ngày xa xưa khi ta còn thơ bé, đôi bàn chân nhỏ xinh, ta lang thang chạy ra vệ cỏ…

Hoa là quà tặng của trái đất, của mẹ vũ trụ và thiên nhiên. Hương thơm của hoa được kết tinh từ mùa mùa sương sa và gió bão. Hoa là quà tặng của đất đai, của quê hương, xứ sở. Hoa không dành riêng cho một ai cả! Hoa thơm dâng đời! Hoa của mọi nhà và ngay lúc này, ngay ở đây, hoa vì ta mà nở!

Liệu hoa có phải của riêng ta?

Hoa đang nở trong đêm! Nở tha thiết trong những giấc mơ. Ngay bây giờ và ngay tại đây. Những cánh hoa náo nức mở đêm. Như phút giây đầu tiên, như giây phút cuối cùng khi ta vừa kịp nhận ra mùi hương dịu dàng, vấn vít.

Ta nhận ra thứ quà tặng đặc biệt ấy tựa như một niềm hạnh ngộ. Hoa kia như một vẻ đẹp vừa được đêm sinh nở. Vẫn còn non bấy, khai nguyên, trong suốt, hồn nhiên và giản di. Hoa lại vừa như vẻ đẹp sâu lắng của sự trải nghiệm. Đẹp, đằm sâu, vui, buồn, da diết, nuối tiếc và đắng cay.
Phải rồi! Bông hoa ấy có tên là Đam Mê! Hoa nở trong đêm dài! Hoa được nở từ những giọt nước mắt của đêm. Hoa nở từ khao khát tình yêu và sự dâng hiến đam mê. Say đắm và ngọt ngào! Nhìn vậy mà không phải vậy! Cạm bẫy và đớn đau! Nhọc nhằn và hạnh phúc!

Hoa là sự bung nở của tình yêu và niềm đam mê bất tận. Người ta thường nói tình yêu chính là một thứ rượu lạ lùng, thứ rượu ấy luôn ngọt say và đắng đót. Người ta từng uống và say, từng sung sướng, tự đọa đầy trong đắng cay. Những thứ đam mê như món nợ tình, càng nợ, càng say càng khát.

Hoa nở vì yêu. Hoa tự mình dâng hiến.

Có khi hoa kia vẫn nở mà chẳng bởi lý do gì. Hoa thơm đằm hơn trong hương vị của đắng cay và hạnh phúc. Thứ hoa nhiệm màu thường không tên trước nhân gian rộng mở. Hoa vẫn nở ngay cả khi không có người nào nhìn ngắm!

Chỉ nghe thấy những thanh âm rì rào của gió và những cánh bay mê mải của thời gian. Chợt có tiếng róc rách suối chảy trong đêm từ sâu thẳm tiềm thức từ một nơi nào xa lắm. Chỉ còn lại lấp lánh màu đêm ! Bỗng nghe trong đêm sâu , có những tiếng đập cánh và tiếng trái tim đang muốn bay lên…

Tháng Tư mùa nghiêng

Tháng Tư mùa.

Nắng óng ánh nghiêng ngả vờn cuối xuân sang hạ. Cây lá dọc phố xanh ngời ngợi như không còn có thể xanh hơn. Lác đác một vài chấm đỏ e ấp hoa phượng mời gọi say say đầu mùa hạ.

Và tuyệt hơn nữa là phảng phất trong gió phố hương dịu ngọt liêu trai hoa loa kèn.Đi giữa lòng phố vắng, trong níu kéo nghiêng xuân, nghiêng hạ, trong phấn hương xoan tím man mác mơ hồ, trong sắc vị khêu gợi trái nhót quả mùa giao thoa xuân- hạ … Nghiêng người ngắm tranh, ngắm mùa, nghe xa xa tiếng nhạc dìu dặt, thấp thoáng bên khóm trúc, cành mai, giữa sắc lan, dáng cúc, những cầm – kì – thi – họa loáng nét yêu kiều của lung linh sắc màu, thánh thót yến oanh…
Và cứ nghiêng ánh nhìn chiêm ngưỡng trong giấc mơ vừa thực vừa ảo đến ngọt say.

Tháng Tư mùa.

Đêm mưa cuối xuân, trăng như ướp đá trong suốt, cái lạnh ngọt như kem.Cây cối, cảnh vật đậm đặc từng khối đen thẫm đầy bí ẩn…

Mùi đêm như khói mỏng xiên nghiêng, bay lả lướt từ chỗ này sang chỗ khác, vương vấn, chùng chình, nửa như muốn đọng lại thành giọt, nửa như muốn mang đi lan tỏa khắp nơi …
Xuân nuối tiếc nghiêng chút đêm nghe như lời thầm thì ngọt ngào giã từ mùa.Để hạ về khi bình minh lên nghiêng từng giọt nắng đổ xuống.

Cho trong hơn tiếng họa mi hót trong mưa như xoáy vào tim người. Hòa sắc cầu vồng trên những lá cỏ lóng lánh châu ngọc giọt nước mắt đêm.
Và vỡ òa trong hạnh phúc của yêu thương, đắm đuối…

Tháng Tư mùa.

Em đi bên anh, hồn nghiêng say. Em say gió, say nắng, say hoa và say anh.Những con đường nghiêng hun hút hai hàng cây xa tít tắp, đỏ rực hoa gạo vẽ tranh trên nền trời.

Những dãy núi trùng trùng lớp lớp thành vòng cung xám nghiêng trong ánh nắng chiều xiên chéo như mũi tên bằng tia mặt trời vàng…

Em, anh nghiêng soi in hình suối nước lăn tăn sóng trong tím sẫm hoàng hôn, lắng lòng mình giữa không gian êm đềm của miền quê yên ả với lũy tre làng đầu mùa cháy lá đỏ vàng, ẩn hiện những mái chùa cong cong rêu phong cổ kính nghiêng qua làn khói lam…
Em nghiêng vào vai anh tìm sự chở che bình yên…

Và em muốn nghiêng cả cuộc đời vào anh…
Những cái nghiêng suốt tháng Tư cứ đọng lại, lớn dần…
Tháng Tư mùa nghiêng…

Dưới tán cây lộc vừng

Bố nói tôi di chuyển bàn ở trong nhà ra ngoài sân dưới tán cây lộc vừng. Tôi cau mày, không phải không muốn giúp bố, mà mùa hoa lộc vừng nở rộ, cánh hoa rụng lả tả, ngồi dưới tán cây có nhiều côn trùng xuất hiện. Nhưng không hiểu sao năm nào cũng thế, mùa hoa nở rộ, bố tự pha một ấm trà, tự rót tự uống, ngồi tư lự hàng giờ rồi lẩm nhẩm như đang nói chuyện với ai.

​Cây lộc vừng đứng sừng sững trong sân nhà, gắn bó với gia đình tôi bao mùa mưa nắng. Ngày xưa khi tôi lên bốn, lên năm còn đi lẫm chẫm, chú Biên- người đồng đội cũ của bố mang đến nhà tặng cây lộc vừng. Lúc ấy, cây chỉ bằng cán cuốc, cao ngang đầu tôi một chút. Bố cuốc đất, tự tay trồng, ngày ngày tưới tắm, chăm sóc. Vậy mà nay mấy chục năm trôi qua, cây vươn cao, xòe ra ba cành đối xứng, trên từng cành có nhiều nhánh, ở mỗi nhánh lại xếp lớp lớp những lá xanh.

​Mùa lộc vừng đổ lá, ngay sau đó là mùa lộc vừng đơm bông. Sáng sớm hôm trước, trong ánh bình minh ló rạng, từ ô cửa sổ trong căn phòng nhìn ra, tôi thấy đám lộc vừng mới lốm đốm vài chiếc lá vàng tươi, vậy mà chỉ sau một đêm thức giấc, cả cây đã chuyển sang sắc vàng óng ánh. Một cơn gió thổi qua, đám lá vàng lìa cành rơi lả tả xuống sân nhà. Bố quen dạy từ tờ mờ sớm, đôi chân còn ngập ngừng đạp nhẹ lên đám lá lộc vừng thẫm ướt đẫm sương đêm. Nhớ khi còn nhỏ, tôi hay ôm cả đám lá đã quét gọn vào một góc, tung lên, những chiếc lá bay bay xoay tít trong gió như những cánh bướm dập dờn. Bố đứng bên nhìn, mỉm cười đôn hậu và chẳng bao giờ trách mắng. Những mùa hè rực rỡ của tuổi thơ, chúng tôi hay ngồi dưới gốc cây chơi ô ăn quan, chơi chuyền, chơi chắt….

Bố tôi rất dễ tính, ngồi dưới gốc cây lộc vừng dùng đất sét nặn ra rất nhiều con vật như con trâu, con voi, con gà…nhìn vô cùng đẹp mắt. Bọn nhỏ trong xóm đứa nào ngưỡng mộ vì tôi có ông bố thật tâm lý. Có những ngày thuê được truyện tranh bảy viên ngọc rồng, trốn việc nhà leo lên cây ngồi vắt vẻo ở chạng ba gác để đọc. Đến đoạn hay quá cười như nắc nẻ, thế là bị bố phát hiện. Nhưng bố không quát và la mắng bao giờ, bố ngước lên nhìn chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng, leo cây phải cẩn thận kẻo ngã. Nên thế giới tuổi thơ của tôi qua đi thật êm đềm và hạnh phúc.

​Tôi chưa thấy cây nào lá rụng nhanh như lộc vừng. Thời gian ngắn ngủi quá. Nên lộc vừng chọn cách phô diễn hết mình cho vẻ đẹp lung linh ngay trong giờ phút tàn lụi, đúng như người ta hay ví “thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”. Nhưng quy luật ở đời thịnh-suy chuyển động, có những thứ phải mất đi để tạo ra những giá trị mới tốt đẹp hơn. Sau đám lá vàng cuối cùng rụng rơi, từ cành cây khẳng khiu ấy những nụ non xanh biếc, mỡ màng bật lên trong ánh bình minh ló rạng. Đầu cành bắt đầu xuất hiện những chuỗi dây hoa rủ xuống như mành mành. Mỗi chuỗi hoa ấy lại chi chít hàng trăm chiếc nụ bé xinh, tròn vo như trứng cá. Hoa nở cánh mỏng như tơ, bung ra mềm mại, hàng ngàn, hàng vạn cánh hoa như những chiếc đèn đang lung linh thắp sáng một góc sân nhà.

Lộc vừng chỉ đẹp khi nở về đêm. Nhưng đêm, tôi nào có thời gian mà ngắm. Chỉ có hương hoa thơm nồng nàn, theo cơn gió len lỏi vào căn phòng, hương hoa mơn trớn để lòng người phải si mê, xao xuyến, sống trong phút giây bình yên, thư thả. Hoa lộc vừng nở nhanh và tàn nhanh. Chớp mắt mới chiều qua còn buông mình đỏ thắm, sáng nay ra trên cây đã chơi vơi, trơ trọi, chỉ thấy trước sân nhà có một thảm nhung hoa. Có lần bố nhìn hoa rụng tơi tả rồi thở dài bảo: chú Biên trở bệnh, đã đi đến thế giới khác, một thế giới mà những vết thương từ thời còn chiến tranh để lại trên người chú không còn đủ sức hành hạ chú nữa. Bố nói thế, nhưng mắt bố đỏ hoe, khuôn mặt nhăn dúm như quả táo tầu. Bao nhiêu cảm xúc chẳng thể kìm nén. Những bông hoa lộc vừng cứ rơi rơi theo cơn gió phủ đầy như một thảm hoa

​Vô thường cứ thế trôi qua, sáng nay đi làm, dắt xe ra, chẳng nỡ đạp chân xuống thảm hoa mềm mại. Chợt dừng lại ngước mắt lên nhìn vòm cây xanh. Nhận ra hoa lộc vừng đã tàn nhanh, đã tận cùng dâng hiến tất cả cho đời, chẳng giữ lại cho riêng mình, trên cây chơ chọi. Nhìn qua bố đang ngồi uống trà một mình, dưới tán cây lộc vừng. Tóc bố đã bạc, lưng còng, chân chậm, còn bị lẩn thẩn do bệnh tuổi già. Bố lúc nhớ, lúc quên, nhưng trong câu chuyện không đầu không cuối lại nhắc: Sao lâu rồi không thấy chú Biên tới nhà chơi.

Tôi chợt thấy sống mũi cay cay. Cuộc đời này ngắn ngủi quá. Mới đó mà thời gian đã hằn lên trên khuôn mặt khắc khổ của bố. Vậy mà tôi đã vô tâm không nhận ra. Tôi dừng xe, ngồi xuống uống trà cùng bố và bắt đầu lắng nghe câu chuyện của bố mình. Hương hoa vẫn nồng nàn trong gió.

Tam Kỳ vàng nắng vàng hoa

Bây giờ đã là cuối mùa xuân, bầu trời xanh thênh thang hơn, nắng cũng vàng mênh mang hơn. Tôi ngồi bên quán vắng mơ màng theo câu hát:

“Tam Kỳ mùa xuân như đã
Mang bao tươi xanh về đây trải rộng
Cánh đồng rừng dương biển cả
Con kênh trôi xa, trời nước bao la…”.

Tiếng cô gái bàn bên nũng nịu với chàng trai làm tôi chú ý: anh đưa em đến vườn Cừa chụp ảnh hoa sưa nhé! Tôi bất giác nhìn lên, góc phố hằng ngày tôi qua đã rực rỡ sắc vàng. Vậy là một mùa hoa sưa nữa lại về….
Nếu có ai hỏi rằng Tam Kỳ mùa nào đẹp nhất tôi sẽ không ngần ngại mà bảo rằng thành phố ngã ba sông này đẹp nhất, lộng lẫy nhất là khi mùa hoa sưa nở. Trên từng con đường, góc phố, dọc theo bên bờ sông đâu đâu cũng sẽ bắt gặp những hàng sưa lấp lánh hoa vàng trên những tán lá xanh. Những ngày này, dạo bước dưới đường Bạch Đằng, Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, Trần Hưng Đạo, bên hồ Nguyễn Du hay lạc bước vào vườn Cừa tôi như đi dưới một dòng sông hoa vàng óng ánh. Loài hoa mỏng manh chỉ rực vàng ít ngày nhưng lại gây thương nhớ không nguôi. Không chỉ riêng tôi mà hầu như ai đã một lần chạm ánh vàng sưa ấy đều bâng khuâng, xao xuyến, đặc biệt là những người con xứ Quảng xa quê.

Hoa sưa còn có tên là cửu lý hương, nghĩa là loài hoa có hương bay xa lắm, hương thơm bay khắp chín làng thôn. Giữa muôn vàn màu sắc, sưa lại chọn cho mình một sắc vàng óng ả. Cây cứ như gom hết nắng, gom hết gió, gom hết sương, gom hết những tảo tần, vất vả của mảnh đất khắc nghiệt miền Trung để tỏa ánh vàng rực rỡ.

Không giống như những loài cây khác thường đâm chồi nảy lộc lúc xuân sang. Sưa vàng vẫn âm thầm ấp ủ nắng xuân, mưa xuân, gió xuân, gom góp hết những gì tinh túy nhất của đất trời mùa xuân để rồi khi mùa xuân qua đi, những nụ mầm mới bắt đầu nhú lên biêng biếc. Không biết vàng sưa gọi nắng hè về hay vì nắng vàng kia mà sưa bung nở? Chỉ biết, sau cơn mưa đêm đầu mùa, sáng ra đã thấy sưa bừng nở sắc hoa, vàng rực cả khoảng trời thương nhớ. Hương sưa thoảng thơm dìu dịu trong gió, sà trên vai, đậu trên tóc, len vào giấc mơ của cô gái đang tuổi xuân thì.

Tôi nhớ mình đã đọc ở đâu đó rằng những gì rực rỡ thường chóng tàn phai. Và hoa sưa cũng vậy. Hoa sưa dân dã nhưng không kém phần kiêu kỳ, mộc mạc nhưng lộng lẫy vô cùng. Mỗi mùa hoa, sưa như rút cạn nắng vàng, khoe sắc phô hương. Mới buổi sáng thôi vẫn còn bung biêng trên cành lá biếc mà khi bóng chiều vừa chập choạng phía chân mây đã thấy hoa sưa trải một lớp hoa vàng. Hoa chỉ nở rộ khoảng vài tuần rồi sau đó từng cánh hoa mỏng manh rơi xuống mặt đường. Hoa kết thúc đời hoa nhưng vẫn không quên làm đẹp cho đời. Những cánh hoa rơi xuống tạo thành một tấm thảm hoa vàng tuyệt đẹp. Đến Tam Kỳ mùa này chỉ thấy vàng nắng, vàng hoa, thành phố trẻ như khoác lên mình tấm áo choàng rạng rỡ.

Tôi yêu Tam Kỳ vẫn vẹn nguyên như ngày đầu tiên tôi đặt chân đến mảnh đất này cách đây đã mười năm. Tam Kỳ là phố nhưng vẫn giữ nguyên nét bình dị của miền quê yên ả. Người Tam Kỳ hồn hậu, chân chất, đất Tam Kỳ cứ vậy níu giữ bước chân bao người lữ thứ. Dưới những gốc sưa già, vào những đêm trăng sáng từng đôi tình nhân hò hẹn nhau. Hoa sưa là nhân chứng cho tình yêu. Những hàng sưa ven sông đã chứng kiến bao sự hợp tan, bao niềm vui, bao nước mắt của những đôi lứa yêu nhau.

Cô bạn tôi đã mười năm khắc khoải đợi chờ chàng trai của tuổi thanh xuân. Cô ở lại mảnh đất quê nhà còn chàng theo đuổi giấc mơ ở tận trời Tây. Tình yêu của họ lớn dần chỉ qua những tin nhắn, những cuộc gọi trái giờ. Cứ đến mùa sưa nở, cô lại ngóng trông mặc bạn bè khuyên nhủ, ba má thúc giục chuyện chồng con. Cô lỡ yêu màu vàng sưa, lỡ yêu chàng trai lãng tử, lỡ tin vào lời hứa khi hoa sưa nở sẽ trở về mà chờ đợi một năm, hai năm, ba năm và rồi đã mười năm đằng đẵng. Mỗi mùa hoa sưa về, cô lại lặng lẽ ngồi bên bến sông, nhìn hoa bay mà lòng thương nhớ không nguôi.

Tôi nhận được tin nhắn của cô bạn khi mùa sưa vừa bung cánh: “mai chúng mình đi chụp ảnh hoa sưa nhé. Tớ có tin đặc biệt dành cho cậu”. Vừa gặp nhau cô ấy đã ôm chầm lấy tôi và bảo anh ấy về nước rồi, cuối tháng này chúng tớ tổ chức đám cưới, cậu đến vui cùng tớ nhé. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy vui đến vậy và trong giây phút đó tôi tin rằng nếu có tình yêu, nếu đủ niềm tin thì hạnh phúc nhất định sẽ đến với những ai biết đợi chờ. Như sưa vàng qua bao ngày đông giá rét, chỉ chờ ngày nắng ấm mới tỏa sắc đưa hương.

Không hẹn mà chúng tôi đều chọn cho mình bộ áo dài màu trắng. Cả hai muốn lưu lại bộ ảnh kỷ niệm mười năm gắn bó với vùng đất này cùng hoa sưa. Hôm nay, Tam Kỳ nắng vàng dường như lung linh hơn, sưa vàng dường như rực rỡ hơn và tiếng cười của chúng tôi dường như cũng xôn xao hơn. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi và bất chợt ngân nga câu hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn:

“Em đến bên đời hoa vàng một đóa
Một thoáng hương bay bên trời phố hạ
Nào có ai hay ta gặp tình cờ
Nhưng là cơn gió em còn cứ mãi bay đi…”

Trở lại Ayun Pa

C on người ta thật kì lạ, luôn khao khát được đi xa, đến những vùng trời mới, khám phá những miền đất mới nhưng đôi khi lại hờ hững, dửng dưng hoặc bỏ qua những vẻ đẹp rất gần, hiện hữu trước mắt, quanh mình.

Sống ở Gia Lai bao năm nhưng tôi vẫn chưa có dịp đi hết các huyện, thị xã trong tỉnh. Phần vì bận rộn, phần vì không có chủ đích, bởi một ý nghĩ: ở đó có gì đẹp/hay/ vui không? Nên Ayun Pa cứ xa vời thế, dù thị xã này chỉ cách Pleiku hơn hai giờ xe chạy.

Bao lần đi Phú Yên, Nha Trang, Ninh Thuận, qua Quốc lộ 25 ngang Ayun Pa, tôi cũng không dừng lại. Tôi cứ lướt qua Ayun Pa, trên đường đi và cả trong ý nghĩ, dù tôi chưa biết gì nhiều về mảnh đất này. Trong trí nhớ của tôi, Ayun Pa gần 20 năm trước – khi tôi về làm nhiệm vụ coi thi tốt nghiệp cấp 3 lần đầu ở đó – khá buồn tẻ và heo hút. Những gì còn đọng lại trong tâm trí tôi là đường xuống huyện khá xa, nhiều quãng khó đi, chúng tôi lại gặp phải cơn giông tối tăm mặt mũi trên đèo Chư Sê khiến cả đoàn đi xe máy ướt sũng. Ngoài ấn tượng về nỗi buồn vắng ở cả cảnh và người, tôi không nhớ gì nhiều về Ayun Pa thuở ấy.

Bẵng đi bao nhiêu năm, lần này tôi mới trở lại, cũng là lần thứ hai làm nhiệm vụ coi thi tại chính ngôi trường năm xưa tôi từng đến, trong kì thi TN THPT vừa rồi. Cảm giác vừa vui vừa buồn, vừa nao nức, có gì như là sự hồi hộp mong chờ.

Vẫn con đèo Chư Sê quanh co uốn lượn nhưng đã được nâng cấp và mở rộng, có taluy rào chắn an toàn, chạy giữa những hàng cây xanh mướt. Đây là con đèo ngăn cách hai huyện Chư Sê và Phú Thiện. Đỉnh đèo là đất Chư Sê, chân đèo là đất Phú Thiện, giáp với Ayun Pa. Không ít ô tô xe máy đã dừng lại lưng đèo chỉ để thu vào tầm mắt và ống kính hình ảnh con đường rợp mát bóng cây cùng toàn cảnh thung lũng Ayun trù phú thanh bình với những xóm làng quây quần dưới chân đèo. Cảnh ấy không hẳn ngoạn mục hay hùng vĩ như nhiều con đèo khác nhưng đủ khiến người ta thốt nhiên trầm trồ vì vẻ nên thơ và yên ả.

Ayun Pa đã thay da đổi thịt rất nhiều so với lần đầu tôi đến. Ở vùng ven thị xã, nơi quốc lộ 25 đi qua, những căn nhà sàn tranh tre nứa lá lụp xụp tạm bợ nằm dọc hai bên đường năm xưa hầu hết đã được thay bằng những nhà sàn gỗ khang trang, vững chãi. Hàng quán nối nhau mọc lên. Ấn tượng trước đây về một phố huyện đìu hiu buồn tẻ khiến tôi hơi ngỡ ngàng và phấn chấn khi gặp lại một Ayun Pa náo nhiệt, rộn ràng.

Trong mấy ngày lưu trú tại Ayun Pa, chúng tôi được thưởng thức văn hoá ẩm thực của người dân vùng Cheo Reo, ấn tượng vì lạ và ngon. Không phải chỉ ở tài nghệ nấu nướng chế biến món ăn của người Ayun Pa mà ở chính nguyên liệu làm nên những món ăn ấy. Đặc biệt là món lá mì xào hoa đu đủ đực. Không phải tôi chưa từng được ăn lá mì theo cách chế biến của người dân tộc thiểu số nhưng đây là lần đầu cảm nhận được đủ vị đắng cay ngọt bùi của lá, của hoa, của ớt, thứ ơt xiêm, ớt hiểm xanh bé xíu lẫn trong rau, không cay xé lưỡi nhưng đủ làm bừng tỉnh vị giác. Có cả vị béo thơm của cá hấp được xé nhỏ và tóp mỡ trộn một cách công phu hài hoà trong rau, ăn một lần rồi nhớ mãi.

Thị xã Ayun Pa mấy ngày tôi đến nóng kinh người, chênh lệch nhiệt độ với Pleiku có lẽ tầm 5 đến 8 độ. Cái thứ nóng khô và oi bức không chỉ do nắng mà bởi địa hình lòng chảo. Dù vị trí địa lý của Ayun Pa nằm ở ngã ba sông, nơi hợp lưu của sông Ba và sông Ayun nhưng Ayun Pa cũng lọt thỏm giữa hai con đèo. Phía tây bắc là đèo Chư Sê, phía đông nam là đèo Tô Na. Ngay cả gió cũng thành gió nóng. Nhưng Ayun Pa cũng bằng phẳng một cách khó tin với những cánh đồng trải rộng như nhiều nơi miền duyên hải nước ta, khiến người ta có cảm tưởng như đang ở vùng đồng bằng. Ayun Pa đích thị là đồng bằng trên cao nguyên, đồng bằng giữa vùng núi đèo. Mảnh đất này đang trở thành vựa lúa của tỉnh, đáp ứng như cầu an ninh lương thực không chỉ của Gia Lai mà cả nhiều địa phương khác. Gạo Phú Bổn là “thương hiệu” được nhiều người Gia Lai gọi một cách thân mật, chỉ hạt gạo được thu hoạch từ những cánh đồng ở Ayun Pa này. Nhớ có lần tôi được người quen cho chục cân gạo, nói là gạo lúa mới Phú Bổn, hạt không suôn dài đều tăm tắp như các loại khác nhưng vốc lên nghe mùi thơm, cơm dẻo và đậm vị, rất khác so với những loại gạo nhìn thì đẹp nhưng ăn rất nhạt do đã bị tẩy trắng, đánh bóng mất hết chất cám ngoài. Hạt lúa hạt gạo nơi đây cũng như những con người trên mảnh đất này, dãi dầu nắng gió nhưng tâm hồn đậm đà mà phóng khoáng.

Trở lại Ayun Pa lần này, tôi làm nhiệm vụ tại hội đồng thi có đến 83% thí sinh dự thi là con em đồng bào dân tộc thiểu số, chủ yếu là người Jrai. Qua thái độ giao tiếp và ý thức làm bài trong phòng thi thấy các em khá ngoan, hiền và lễ phép, để lại thiện cảm cho các thầy cô giáo trong hội đồng coi thi. Trò chuyện cùng một số học sinh sau giờ thi, khi được hỏi em đăng kí vào trường ĐH nào, hầu hết đều trả lời: em không vào đại học/ em sẽ đi công nhân/ em vào Bình Dương/ em đi xuất khẩu lao động… Một cán bộ sở tại cho biết thêm, hầu hết học sinh ở trường này mong có được tấm bằng tốt nghiệp THPT để ra xin việc làm, rất ít em coa nguyện vọng học lên ĐH.
Chứng tỏ đã có những dịch chuyển trong tư duy nhận thức về việc học của nhiều học sinh phổ thông, ĐH không còn là cánh cửa duy nhất để các em vào đời, lập nghiệp, nhất là với những em có hoàn cảnh khó khăn. Cũng thật khó nói tốt hay xấu, vui hay buồn, nên hay không nên trong những trường hợp này, khi với nhiều học sinh người dân tộc thiểu số, việc học đến hết lớp 12 đã là một cố gắng, nỗ lực lớn. Chỉ mong các em hoàn thành được tâm nguyện của mình, dẫu đi xa hay ở lại trên mảnh đất chôn nhau cắt rốn đều có thể góp phần làm cho quê hương ngày một giàu đẹp hơn.

Bởi tương lai của một vùng đất phụ thuộc rất nhiều vào tiềm năng, thế mạnh của vùng đất ấy, đặc biệt là yếu tố con người. Ayun Pa đang phát triển từng ngày, thành vùng kinh tế động lực phía đông nam của tỉnh Gia Lai. Ayun Pa sẽ giàu mạnh hơn nếu thế hệ trẻ hôm nay trên mảnh đất này bằng bàn tay, khối óc và tình yêu quê hương cùng vun đắp dựng xây.

Tôi rời Ayun Pa trong buổi chiều muộn, hoàng hôn dần buông trên đỉnh đèo Chư Sê. Ngoảnh lại phía sau, Ayun Pa cũng đang dần lùi xa khuất nẻo, nhưng khung cảnh bình dị và tình cảm nồng ấm hồn hậu của đất và người Ayun Pa đã đọng lại trong lòng tôi, êm dịu mà khắc khoải…

Tháng Tư hương dẻ

xr:d:DAGCSfzqaAE:37,j:6977626584103053713,t:24041416

M ột sớm mai thức giấc, bỗng hương dẻ ngọt ngào đã chờ sẵn trên khung cửa sổ màu xám tro cùng chú mèo mun khoanh tròn say sưa bên chồng sách đêm qua tôi đọc còn dang dở, chực chờ cánh cửa vừa hé ra là vội vàng len vào xâm chiếm cả căn phòng. Căn phòng tôi ngập tràn hương hoa dẻ, ngập tràn tháng tư chớm hạ khẽ khàng…

Tôi là người khá đặc biệt, như bạn bè gọi là người tối cổ. Cho dù smartphone với chức năng như một cuốn bách khoa toàn thư, thì tôi chỉ chung thủy với sách, với những cuộc trò chuyện của người lớn trong làng.

Cho dù có lịch treo tường, lịch để bàn sặc sỡ luôn trông chờ bàn tay chủ nhân chạm tới, thì tôi lại chỉ chung thủy với những cảm nhận về thời gian qua sự thay đổi của vạn vật xung quanh.

Tôi thích cảm giác mỗi khi tiếng gà gáy sáng mai vừa dứt là chuông báo thức sẽ rung lên vài nhịp, thích cảm giác đón ngày mới bằng một ánh bình minh vừa le lói chưa đủ hình hài, thích một chút gió ngang qua mang theo mùi nước mưa ở đâu đó xa xa, hay sự thay đổi nhẹ nhàng những loại cây trái trong vườn, những loài hoa tìm về đặc trưng, thích cảm giác nhắm mắt lại cho trái tim cảm nhận mùa sang…

Sáng nay, giàn hoa dẻ trước ngõ nhà tôi đã cùng nhau khoe sắc, mang cả tháng tư về sau bao ngày nỗi chờ mong. Không sặc sỡ như chuông vàng, không nhạt nhòa như phù dung, hoa dẻ có màu vàng nhẹ nhàng tinh tế, đủ xinh đẹp, đủ say mê.

Hoa dẻ cũng không đứng riêng lẻ một mình như hồng, như ly kiêu sa đài các mà kết thành chùm tựa dãy chuông gió nhè nhẹ đung đưa. Hoa dẻ Không tỏa ra mùi thơm nồng nàn có thể khiến con người ta ngộp thở như hoa sữa, mà ngọt dịu giống một loại nước hoa đắt tiền, phảng phất, quyến rũ, làm con người ta say đắm ngất ngây.

Cứ mỗi độ tháng tư khi sắc nắng lục đục vươn vai dòi chiếm hữu một ngày. Khi cái lạnh vừa gói ghém tư trang để sắm sửa bước về phương xa lắc, nhưng vẫn luyến lưu, vẫn dùng dằng nhấm nhá giữa ra đi và ở lại, thỉnh thoảng nuối tiếc gieo vài đợt mưa nhún nhín sau cùng.

Khi những ngày nồm ẩm thất bại bởi cơn gió phơn khô ráp vãi vương, hơi nước trên nền nhà gom thu nhỏ rồi mất đi vĩnh viễn. Khi ngoài vườn các luống rau đang tìm kiếm những tiếng rì rào tôi tắm tưới đều tay….Là giàn hoa dẻ ngoài ngõ bắt đầu lủng lẳng những bông dài, chụm năm chụm bảy gửi hương thơm theo gió, cho ai mê say, cho ai thổn thức, cho ai đắm chìm…

Trước đây hoa dẻ mọc tự do hoang sơ ngoài vườn như một loài cây tạp, nay được người dân quê tôi ưu ái trồng bên hàng rào trước nhà, trồng ngay ngõ, phía dưới làm vòm dàn đủ kiểu dáng cho cây leo lên.Dưới ánh nắng nhảy nhót chào đón mùa hè , dàn dẻ bao phủ một màu xanh của lá, lủng lẳng những chùm hoa vàng, tỏa hương ngào ngạt thật điệu đà, thật xinh đẹp và quyến rũ biết nhường nào.

Cứ mỗi lần về ngang ngõ, mùi hương quí phái ấy lại nhẹ nhàng đậu lên tóc, vương trên vai, quấn quýt trên áo, vuốt ve đôi má ửng hồng bởi cái nắng tháng tư.Cứ mỗi lần về ngang ngõ, tôi lại phải dừng lại để hít hà thật lâu, thật sâu, thật thỏa thuê như thể một kẻ trộm cố nhét đầy những thứ quý giá vào trong lòng tham vô đáy.

Chao ôi, hoa là của tôi trồng, ngõ là vườn nhà tôi, và hương thơm ấy mãnh liệt lan tỏa vào tận phòng khách, vào tận nhà bếp, vào tận giấc say ru cơn ngủ nhẹ nhàng.

Cớ gì tôi tham lam như thế chứ? Là tôi mê say muốn chiếm hữu sự quyến rũ này cho riêng mình, dẫu biết rằng không thể. Là tôi khờ dại khi nghĩ rằng mình hít hà một bụng căng đầy mùi thơm mỹ miều ấy, thì dù có đi nơi đâu, mùi dẻ vẫn kề bên….

Là tôi ghen tị với bao người ngang qua lại cứ được giàn hoa ở ven đường xinh đẹp lả lơi tỏa hương thơm mời gọi, và mặc kệ cho ai kia dừng lại hít hà, mặc kệ có người lén nhón tay hái một vài bông cho vào túi áo.

Tôi ích kỷ ngắt những bông đã đượm nồng, ép vào cuốn thơ tình vẫn thường vu vơ viết mỗi ngày bên ô cửa màu xám tro và chú mèo mun chớp chớp mắt chờ chủ đọc cho nghe sau khi viết xong như bao lần vẫn vậy.

Hoa khô thì còn mãi, hương vẫn ngập tràn khi cuốn sổ được lật ra. Thỉnh thoảng khiến tôi mỉm cười vu vơ, nhìn ra khu vườn với đàn chim chiếp chiu, và hoài niệm về những ngày xưa tuổi học trò tinh khôi áo trắng, với mối tình đầu trong veo như nắng tháng tư, nhẹ nhàng như gió tháng tư cùng những dòng lưu bút nhớ thương nhòe mực, ướp cùng bông dẻ thơm hẹn một ngày gặp lại khi đã đủ trưởng thành…

Ngoài kia, những cây lúa trổ đòng thơm ngọt cả trời chiều.
Ngoài kia, mùi ráp nắng tháng tư đổ xuống đường làng với bóng cau già nghiêng theo nắng liêu xiêu.
Ngoài kia, mùi hanh gió lào hòa với mùi mồ hôi mằn mặn trên vai áo ai loang lổ.
Ngoài kia, giàn hoa dẻ vẫn miệt mài chụm năm chụm bảy, lúng liếng, đung đưa.
Ngoài kia, có ngọn gió tháng tư đang khe khẽ thì thầm, mang từng đợt từng đợt hương dẻ mê say về một nơi xa lắm.
Ngoài kia tràn nắng, và hương dẻ thơm quẩn quanh len vào những rung cảm thanh xuân trên mắt biếc môi cười.
Ngoài kia, tháng tư hương dẻ…