
N
gày cuối năm bình lặng như một dấu hỏi, treo trên nền trời trăng còn xanh chiều. Vài con én biển xô nghiêng vạt mây bạc trước mũi tàu liếp chiếp. Mentaria treo cờ Panama đưa tôi đến Đầm Môn– bán đảo nằm trong vịnh Vân Phong như mộtdải khói biếc nối nối liền nhữngđiều tản mạn, cơ hồ xa vắng.
Tàu giảm tốc độ, nghe rõ khẩu lệnh “Port easy” và sau đó là “Dead Slow ahead” của vị thuyền trưởng già. Sau nửa vòng bẻ lái con luồng dẫn vào Đầm Môn hiện ra trước mắt tôi chờ đợi. Trời ạ nó là một hoang đảo!
Stop engine! Tiếng ông thuyền trưởng vang buồng lái.Tôi dõng dạc xác nhận: Stop engine!Chừng 5 phút sau hoa tiêu lên tàu dẫn tàu cập cảng Đầm Môn. Gọi là cảng nhưng thực tế nó chỉ là 3 mố cầu đủ để chúng tôi bắt dây áp sát tàu vào máng rót cát. Đó là loại cát xuất khẩu dùng cho ngành công nghiệp thủy tinh pha lê.
Khi tàu ổn định vị trí và làm xong các thủ tục nhập cảng cũng là lúc đồng hồ chỉ 20h. Mentaria sáng trưng một vùng bởi xa leo xa lét bên tả bên hữu, ánh đèn những làng chài ven biển Đầm Môn thoi thóp đến mông lung.
Vào sáng hôm sau tàu vẫn chưa thể làm hàng do máng rót của cảng có vấn đề về kỹ thuật. Chúng tôi có một ngày để rong ruổi những đồi cát bất tận và trải nghiệm bãi biển nguyên sơ xứ này.
Ngày đó Đầm Môn chưa có những con đường trải nhựa nối vào các thị trấn và thành phố như bây giờ. Chỉ có những con đường cát men theo những uốn lượn của bán đảo mà thành. Chúng tôi đi cho hết gió, đi cho hết cát, đi cho tàn ánh mặt trời và tê dại đôi bàn chân, chỉ có ánh mắt và còn tim không hề mỏi mệt. Anh bạn tôi đã làm quen được mấy cô thôn nữ hẹn hò tán tỉnh tối đi bẻ xoài trên đồi cát mịt mùng.
Bán đảo Đầm Môn nhoài mình vào những cồn cát chạy dài, với hơn 20 đảo lớn nhỏ thuộc vịnh Vân Phong, thuộc xã Vạn Thạnh, huyện Vạn Ninh, tỉnh Khánh Hòa, nằm cách thành phố Nha Trang khoảng 80km theo quốc lộ 1A về phía bắc.
Đang là mùa trăng, con trăng non bất cẩn như khuyết mãi chẳng tròn. Tôi đi dọc làng chài ven chiều mà ngước ánh trăng lên. Đầm Môn đẹp như một người con gái vụng dại cả đời như chưa từng nhìn thấy đám trai thành phố.
Trăng còn lên, thủy triều trườn êm, thêm những bờ cát mềm như bờ vai cô gái. Lại là những cô gái mà tôi gặp, lại là những ánh mắt mỉm cười không nói năng. Tôi thấy làm lạ rằng ở làng chài này hiếm hoi lắm mới nhìn thấy đàn ông thanh niên, mà chủ yếu là phụ nữ, người già và trẻ nhỏ. Họ đi đâu cả rồi, những người đàn ông như tôi?

Đàn ông trai tráng ở đây thường làm việc trên những tàu câu cá ngừ đại dương, quanh năm trên biển hiếm hoi lắm mới trở về nhà một ngày mãn vụ. Cuộc sống lênh đênh của họ vất vả lắm, nơi ăn chốn ở cũng chẳng lấy đâu mà sang trọng và lịch lãm như con tàu của tôi.
Tôi vẫn đi dọc những làng chài gài ánh trăng phai, lên mắt môi những người đàn bà vắng chồng, lên bàn tay những người thiếu nữ nắm vào đâu mỗi bận hoàng hôn. Thiếu vắng đàn ông, mùi cá nướng thơm nồng cũng trở nên dửng dưng. Thiếu vắng đàn ông, đàn bà cũng trở nên quạnh quẽ ngay cả trong những bình minh dòng thủy triều đang dâng tràn lung linh.
Thiếu vắng đàn ông những đôi mắt người đàn bà miền biển đặt trên bậu cửa sổ lạc hồn. Như một bông hoa lên hương đêm hường cắm trong một cái ống bơ hoen gỉ. Là hoen gỉ chứ không phải là một sự bất toàn ta vẫn thấy đâu đó trong Wabi sabi. Đời gì mà lạ lùng, đời gì mà ngập ngừng, những con mắt còn chưa kịp yêu thương. Hoang dại. Đó chẳng thể gọi là sự cô đơn vì tất thảy niềm cô đơn thế gian đều bất lực để cắt nghĩa cho những người đàn bà hoang vu…
Trăng lên cao. Trăng nhìn sao. Những người đàn bà nhìn nhau. Thủy triều bối rối. Tôi đã đi qua nhiều những đêm trăng rơi vàng trên biển. Trăng trên biển thì đẹp vô cùng, đừng hoang phí sắc đẹp mà so bì với ánh trăng trên biển. Nhưng sao trăng ở những làng chài ven biển này có gì mà lạ vậy.
Tôi thấy trăng bạc, tôi thấy trăng nhạt, tôi thấy trăng lạc trong đôi mắt những người đàn bà day dứt. Đã mấy mùa trăng mà người đàn ông của họ chưa trở về. Đừng nghĩ trăng sinh ra chỉ cho đàn bà. Trăng không có đàn ông thì ánh trăng cũng trở nên tẻ nhạt, như một chén ly bôi độc thân.

Ba ngày sau thủy thủ đoàn chúng tôi phải tạm biệt Đầm Môn cũng trong một vành trăng man dại. Con tàu bẻ lái trỗi lên những hồi còi thống thiết. Bỏ lại sau lưng là những đồi cát nhạt nhòa, bỏ lại sau lưng bãi biển trải dài nhí nhố tiếng bọn trẻ trong thôn chài nô đùa. Bỏ lại sau lưng những ánh nhìn ngẩn ngơ của các cô gái đã đi bẻ xoài trên đồi cát mịt mùng cùng anh bạn tôi. Những ánh mắt đã lâu rồi không được chạm vào ánh mắt. Những ánh mắt làm cho vùng nước vịnh như sâu hơn và tận cùng thăm thẳm dưới đáy kia nếu ai đó thử thả mình xuống thì cảm giác bị đẩy ngược lại rõ rệt ngay lập tức. Nhưng đừng nhầm tưởng đó là sự nâng lên theo nguyên lý Archimedes, mà ở dưới tầng đáy hoang mang kia có một dòng chảy mặn chát hơn cả nước biển. Dòng chảy từ những đôi mắt lẻ loi như những bong bóng nitơ giãn nở đột ngột.
Bất giác tôi nghĩ về người đàn bà của mình. Còn ai không cũng đang nghĩ về những người đàn bà thế gian? Sức hút của đàn bà không giống như sức hút của vầng trăng kia, chẳng thể định đoạt cho những chu trình phẳng lặng. Và khi vắng đi một nửa của cuộc đời mình, đàn bà cũng chỉ là một dòng hải lưu một chiều vô hướng. Tôi nhìn trăng trên đầu, tôi nghe gió trên vai, tôi thở vào vành trăng những rì rằm của biển. Làm gì cho khỏi vắng nhau? Steady as she goes…
* Port easy (Từ từ sang trái)
* Dead Slow ahead (Tốc độ tới thật chậm)
* Stop engine (Dừng hoàn toàn động cơ)
* Steady as she goes (Thẳng thế, thẳng hướng)