Trong veo mùa thương nhớ

    Có mùa thu bé bỏng, cứ lặng lẽ âm thầm chảy trôi. Không trang hoàng náo nhiệt bởi thanh âm cũng chưa từng heo hắt đi những giai điệu tuyệt vời mà chẳng mấy mùa trong năm có được. Thu ngọt ngào như thể người ta đang nhớ thương nhau.Thu dịu dàng như thể người ta đang hướng về nhau. Thu trong ai ấm áp với nồng nàn. Thu trong ai dỗi hờn cùng say đắm. Mùa cứ vậy mà bện vào thu, yêu thương từ ai cứ vậy mà quyện vào gửi gắm.

    Mùa thu đến mang theo những dịu dàng, đằm thắm lẫn ngọt ngào suy tư. Chẳng thế mà “chiều mộng” đan vào bên “nhánh duyên”, đâu đó những “cặp chim chuyền, dưới bầu “trời xanh ngọc” đã khiến “ông hoàng thơ tình” ngẩn ngơ, phạc phờ vì chạy theo đuổi viết. Em thấy thu mà lòng như chững lại hệt trò chơi ăn quan từ thuở bé năm nào. Có gì như bồi hồi rung cảm, vỡ oà mong đợi bấy lâu. Chiếc váy in hình cúc hoạ mi xoay mấy vòng tinh nghịch đâu làm em vơi đi cả ngày mong manh nữ tính.

    Em điệu đàng nhún nhảy trước tấm gương thu. Nắng không sượng cũng chẳng nhừ, nắng cho má em hồng, cho môi em rạng rỡ, cho lòng em luôn ấm êm ngày gió trở, dạo phố mà nhớ anh đến quay quắt không ngừng. Chiếc nắp mùa vừa kịp hé mở, thu đã vấn vít ngoài kia. Màu thu xanh vàng, màu thu vàng xanh, mỗi chiếc lá trên cành thuần khiết tựa một đoá hoa dẫu có phải nua già, rụng rời bay bay vẫn khiến người ta phải ngắm nhìn nồng say vì cuốn hút.

    Em sẽ kể cho anh nghe câu chuyện về nàng công chúa có mái tóc dài vàng ươm như mùa thu dịu ngọt. Mái tóc ấy cũng chính là sợi dây gắn kết duyên tình của cô và hoàng tử để thoát ra khỏi lời nguyền của mụ phù thuỷ về khu rừng bị đồn ma ám. Hay chuyện nàng Lọ Lem đánh rơi một chiếc giày mà tìm được một nửa đời mình là hoàng tử, bên lễ hội Halowen mùa thu huyền bí. Em dũng cảm phá lệ lòng để ngông cuồng trong anh trở nên vỗ về trầm ấm. Sự nhạy cảm của mùa thu đã loan tin báo trộm với em rằng ở nơi xa, anh thật thà nhớ em. Thu nhỏ bé hiền hoà giữa hè đông lại qua, chao ôi, làm sao có thể ngừng yêu một tiết mùa hiếm hoi vô giá.

    Làm sao có thể thờ ơ xa lạ khi trong anh quá đỗi thu rồi. Anh quen nhéo trán em mà rằng: Anh yêu em, cô nàng mộng mơ nhiều cá tính. Em cất đi bướng bỉnh, dụi mái tóc ngoan hiền vào vai anh để thiu thiu mà nhớ, để nũng nịu mà nghe: Anh chọn làm mùa, em làm thu đấy. Em chỉ mong có vậy, nhưng vẫn muốn nghe thêm thật nhiều. Ngoài kia xanh biếc, với cả ương vàng, em khẽ ước trong thênh thang những mầm thu mãi cựa mình đâm chồi tách vỏ. Ngọt ngào loang say trộn vào hương heo may đến bất cứ nơi đâu, rừng sâu hay biển rộng. Nơi có người em thương, nơi có người em đợi. Mong bàn chân anh vững bước dù mệt nhọc mỗi ngày, con tim anh vẫn hát nồng say bên từng nhịp phách thở.

    Mùa thu! Em thả mình trôi theo bản sonata để cảm nhận về một tình yêu bất diệt năm nào khi Beethoven lang thang trong thành Vienna, trên cây cầu độc mộc bắc qua dòng Danbe xinh đẹp. Dưới trời đêm, những nốt nhạc của nhà soạn nhạc thiên tài khi nhẹ nhàng như ánh trăng, lúc lại mênh mang dạt dào sóng nước, tình yêu ấy chẳng thể có được từ người con gái mà ông yêu. Không như trăng đêm nay, không như sông lúc này, không như em hướng về anh êm ả. Và rồi bản giao hưởng Định Mệnh nối tiếp với đủ cung bậc thổn thức, giục giã, hy vọng, tin yêu như định mệnh cho em gặp anh, người đàn ông trưởng thành từ những tháng năm bôn ba, những triều cường nhấp nhô bất tận.

    Vì tình yêu không thể định nghĩa hoàn chỉnh trong cuộc đời, nó hệt như một bài toán nuông chiều từng cách giải. Một bài văn bay bổng náo nhiệt hay từng thế thái trầm luân vẫn xuất phát điểm từ nhan đề mang dụng ý. Hãy để tình yêu em như vậy, không bởi vì sao, chỉ có ngọt ngào mãi là duy nhất. Em mỉm cười khi xem bộ phim ngôn tình của Hàn Quốc mà cặp nam nữ chính nô đùa dưới hàng cây phong, cây ngân hạnh lá vàng lá đỏ trên đảo Nami mùa thu. Họ đưa nhau đến tháp Namsan trên đỉnh núi để móc cặp khoá tình ghi dấu ấn cho thanh xuân tươi đẹp. Fan cuồng như em đang chảy tan vì sến súa.

    Em yêu cả những cơn mưa mùa này, khi rón rén, nhẹ nhàng lúc lại bất chợt tuôn rơi. Tâm trạng dù không lời nhưng cứ theo mưa mà trầm bổng. Em nghĩ về anh, nghĩ về mùa thu năm sau. Mười ngón tay đan. Ta cùng dạo bước trên con đường mùa thu, con đường tình yêu, nghe tim chung nhịp, hoà đôi ánh nhìn. Thu dìu dịu thu. Anh nhè nhẹ thu. Để em bận rộn lẫn cần cù bắt đền anh sau bao ngày xa cách. Những nỗi nhớ trong veo thả mình bên trang nhật kí, bên ô cửa sơn trầm, bên mùa thu kẹo ngọt. Có một mùa thương còn vương câu cổ tích…