Thu mềm mại đi đâu để thu đỏng đảnh đùa hồn ai

    , thu về rồi đó. Thu đỏng đảnh. Ai đó vẫn âm thầm chờ thu dịu dàng, mềm mại. Thu xưa, thu của những ven sông trắng muốt Hoạ mi, thu vàng ươm của những đồi Dã quì và thu rất xa, thu tím ngắt của những cánh đồng mênh mông Thạch thảo.

    Nghe nói, Hà Nội vào thu.

    Trời cao trong xanh, lá mơn mởn, lẳng lơ với gió heo may. Tiếng ve sầu đã quay đầu về dĩ vãng. Phượng quả cong cong, đỏm dáng đung đưa như muốn trêu bước chân thiếu phụ tan ca. Me thả những quả da nâu cuối cùng rơi xuống hè phố khi chim đậu cành, ví như một trò đùa tình ái. Sấu chín rụng đôm đốp ngoài ban công, quả lành, quả rách. Lượm một quả chín vàng ngã nứt đôi, không cần lấy tay cậy vỏ mà dùng ngón trỏ và ngón cái bóp nhẹ, đưa sấu vào miệng mút, hút cái ruột trăng trắng như nước cơm sắp cạn. Vị ngòn ngọt, chua chua chạm đầu lưỡi, lan toả cả khoang miệng, lùa sâu vào cuống họng.

    Thu mềm mại. Thu quyến rũ. Thu say lòng người.

     

    Mở cửa sổ, cái nóng nhào vào mặt như lúc anh thợ rèn kéo cục sắt hồng từ lò ra chưa kịp đập nhát búa đầu tiên. Kéo rèm ban công, nắng lao vào trong gian phòng như muốn bẻ cong những phím đàn dương cầm. Trắng, đen nhuộm vàng.

    Mấy cành sấu nhớ ai mà lặng thinh không nói, không cười, không vẫy tay. Ngẩng đầu nhìn những quả chín vàng chờ tay người hái. Cao quá. Lơ lửng quá, làm sao hồn người có thể với tới được.

                   Chú sóc đơn côi nhảy lon ton từ cành này sang cành kia. Giữa phố thị mà còn có loài động vật đuôi dài leo cây? Có lẽ nó cũng phải luồn lách, né tránh hàng trăm ngàn ánh mắt, tiếng “ô kìa, con sóc” để tồn tại.

            Phượng ven hồ thèm gió thu để đưa đẩy quả dài như lưỡi liềm. Chết lặng. Kể cả những chiếc lá mỏng manh.Bằng lăng xanh đậm như nuối tiếc một mùa tím tái vừa qua. Một vài cây hoa sữa mềm oặt trong nắng, chờ đêm để mê hoặc những kẻ đang yêu. Nhưng, có lẽ hoa quên nhả hương, và người chợt quên là thu đã về, để rồi người quên cả yêu đương hò hẹn.

    Đơn bóng ly cà phê đắng lịm sóng sánh bên quán cóc vỉa hè. Cái nắng đã liếm vào đôi dép tổ ong đỏ ửng. Bàn chân trần lắc nhẹ như bâng quơ gọi gió, đuổi cô đơn. Gió chả về. Cô đơn vẫn chả đi.

    Người ta nói, kẻ hay rung đùi là kẻ đang nhung nhớ viển vông, thèm những thứ trái mùa. Ai đó, giữa thu, lại thèm một chút gió mùa thu, một chút se lạnh khô khô, và một chút lãng mạn như hương hoa cỏ may e ấp trong chiếc mùi xoa tặng nhau ngày tựu trường. Ai đó thèm thu giữa mùa thu.

                                                 Cơn mưa rào bất chợt ập đến. Mưa bóng mây. Trời cao trong xanh nhìn xuống mấy đám mây bay qua, mây đùa giỡn để biến thành những giọt mưa trộn với nắng, rơi vào thu. Thu hoảng hốt, ướt nhèm. Thu lộn nhào xuống mặt phố. Hầm hập hơi bốc lên. Những vệt nước chỉ kịp loang loáng vội vàng rồi bị nắng cuỗm đi.

    Giọt cà phê cuối cùng cũng bị nắng thu hút hồn, đọng lại một xác cà phê giống như một lớp màng mỏng nâu nhạt cố bám vào đáy ly. Cô hàng cốm vừa bước chân qua. Cớ sao cô không mời chào ai. Phải chăng cốm cô đã hết, ai lại rao bán những bó rơm lủng lẳng treo hai đầu đòn gánh.

    , thu về rồi đó. Thu đỏng đảnh.

                      Ai đó vẫn âm thầm chờ thu dịu dàng, mềm mại. Thu xưa, thu của những ven sông trắng muốt Hoạ mi, thu vàng ươm của những đồi Dã quì và thu rất xa, thu tím ngắt của những cánh đồng mênh mông Thạch thảo.

    Hà Nội, thu 2019