H ơn nửa năm trôi qua chỉ có cái nắng gay gắt khô ráp hòa với khói bụi và tiếng nhộn nhịp còi xe cư trú ở mọi ngõ ngách của phố phường. Bỗng sáng nay, có mùi nước mát lạnh ở đâu đó khẽ tràn về theo cơn gió đong đưa. Sài Gòn đã đón những cánh hoa mưa đầu tiên sau bao tháng ngày mòn mỏi ngóng trông, sau bao tháng ngày khát mưa như bé thơ khát lời ru ầu ơ của mẹ…
Khi mùi oi nồng hăng hắc của nhựa đường len vào mũi, tôi bèn nhận ra ngay trong thành phố đã có mưa rơi, những hạt mưa chưa đủ làm dòng nước nổi trên đường mà chỉ đủ thấm vào mặt trải nhựa nóng bỏng, khiến nó tràn lên một mùi đặc trưng của cơn mưa nhỏ nhẹ đầu mùa.
Tôi đếm thời gian. Tôi chờ đợi… Rồi thì cũng có làn hơi nước mát lạnh ở đâu đó bay tới, đậu trên gò má ửng hồng ráp nắng, len vào tóc, phả vào tận tâm hồn ngàn nốt nhạc mê say. Mưa loanh quanh ở những quận xa xa trung tâm. Mưa trườn tới trắng xóa từng cơn phố nơi tôi đang sinh sống. Mưa nhảy múa trên giàn hoa phượng đỏ. Mưa đậu trên mái tóc ai giữa trời nghiêng mây gió. Mưa rơi trên những bờ môi khô ráp, mềm mịn lòng người sau những chuỗi hanh hao…
Trẻ con, người lớn cùng những chiếc xe bon bon trên phố vội vàng tìm mái hiên khe khẽ nép vào. Những mái hiên từ lâu chỉ phù hợp che nắng, cũng đã lổ đổ chỗ còn nguyên, chỗ ánh sáng dọi vào. Những mái hiên không đủ che cơn mưa đầu mùa tràn về rượt đuổi lao xao. Người trú mưa cũng ướt như thường, nhưng là ướt ngọt ngào, ướt thảnh thơi, ướt nhẹ nhàng như tâm hồn bỗng nhẹ nhàng chậm lại, như đang thoát ra cái guồng quay mê mải, cơm áo gạo tiền bề bộn những bước chân.
Dưới mái hiên xa lạ chẳng ngại ngần, người với người như thân thương từ lâu lắm. Họ trò chuyện, họ mỉm cười, họ nhường nhau từng khoảng ráo khô ít ỏi. Họ như người nhà, nhẹ nhàng, ân cần cùng nhau tận hưởng những giây phút ngọt ngào của bản tình ca cơn mưa đầu hạ khẽ khàng…
Bên kia, quán cà phê vỉa hè một chiếc dù tràn bụi đã kịp bung lên.Có vài vị khách giúp người phụ nữ nhỏ bé để kịp che khô chiếc bàn nhỏ lỉnh kỉnh đồ pha chế. Những chiếc ghế được nhường cho người già, em bé. Người lớn đứng xúm xít dưới tán dù trú tạm. Cô chủ nhoẻn miệng hiền hòa nép vật dụng gọn gàng để mọi người đủ chỗ đứng, dẫu họ không vào uống cà phê.
Xa xa, những cô cậu đôi mươi hí hoáy chiếc smartphone nghiêng ngả đủ góc hình, người chụp ảnh, người quay phim hẳn sẽ có một bài đăng nhiều like nhiều view trên các trang mạng xã hội. Và có tôi cũng với chiếc điện thoại nhỏ trong túi, vội mở ghi âm ghi lại cảm xúc ngay lúc này.
Tôi sợ nếu lát nữa thôi, khi bài ca mưa đầu mùa khép lại, tôi sẽ quên mất từng câu từng chữ, từng nhịp đập bồi hồi không thể đặt tên. Tôi ghi âm lại, về nhà viết ra sẽ vẹn nguyên cảm xúc lúc đón nhận cơn mưa đầu mùa. Có lẽ sau nửa năm nắng vàng rụm khô khan hòa khói xe bụi bặm, thì người dân trông chờ mùa mưa như mong ngóng người thân yêu về nhà sau những tháng ngày biền biệt khơi xa, biền biệt đất khách quê người. Bởi vậy lòng người cũng nhẹ nhàng hơn, trái tim ấm áp hơn, bao dung hơn, tính cách cũng ôn hòa hơn, gần gũi hơn với những người xa lạ.
Người ta đón nhận những khoảnh khắc nhẹ nhàng của đất trời, của lòng người, để sống chậm lại, yêu nhiều hơn. Và dường như, ai cũng muốn chia sẻ, ai cũng muốn trải lòng, ai cũng tình thân…
Nhưng cơn mưa đầu mùa không kéo dài thật lâu. Có lẽ mưa cũng hiểu ý chăng vì người dân còn bộn bề công việc, những dở dang cần sớm được hoàn thành. Và thật nhanh, nắng tràn về rực rỡ, cùng với những bánh xe lăn thổi khô cả con đường rộng lớn thênh thang.
Thời tiết Sài Gòn cũng lạ lắm, bất chợt mưa, bất chợt nắng, y như cá tính của thiếu nữ chớm dậy thì, giận đấy, thương đấy, hiền dịu đấy, lại quá đỗi kiêu kỳ… Dẫu nắng có trở về chiếm hữu các ngõ ngách thân thương. Thì may quá, những cánh hoa mưa đầu mùa đã giúp nhiệt độ giảm hơn rất nhiều, phố phường gột rửa trong veo, đàn chim sẻ nhỏ tắm táp rũ cánh trong veo, từng hàng cây mướt xanh reo vui. Dãy phượng vẫn thắm, vẫn giấu được vài giọt mát lành tận sâu trong kẽ lá, trong nhụy hoa long lanh…
Chỉ ít ngày nữa thôi, mùa mưa sẽ về với Sài Gòn. Có thể sẽ có những cơn mưa xối xả rồi qua nhanh. Có thể là những cơn mưa dai dẳng một buổi, một ngày. Có thể là những cơn mưa ngập phố xá, tràn vào mấy ngôi nhà cấp bốn chưa kịp nâng nền khi đường xá đã khang trang.
Rồi có người sẽ thích mùa mưa, có người không thích, vì điều kiện, vì mưu sinh. Nhưng dù muốn hay không thì mùa mưa cũng đang sắm sửa trở về, kéo dài tận nửa năm. Và chúng tôi cũng sẽ thấy bình thường với những cơn mưa bất chợt đến, bất chợt đi như bao tháng năm qua vẫn vậy.
Guồng quay cuộc sống cứ thế lại tiếp diễn mỗi ngày giữa thành phố nhộn nhịp bán buôn, nhộn nhịp người xe, nhộn nhịp ánh đèn lấp lánh giữa các cao ốc chọc trời. Những nhà hàng sang trọng rộn rã, những quán cà phê thơm ngon gọi mời, những con đường tan tầm chen chúc người xe, những tiếng rao của các cô hàng rong, tiếng bọn trẻ con những chiều tan trường học, cứ thế xôn xao…
Nhưng cơn mưa đầu mùa luôn mang đến cho con người cảm xúc đặc biệt. Luôn mang đến cho thành phố tôi yêu những màu sắc đặc biệt. Sự giao thoa nhẹ nhàng của phố thị, của lòng người khiến Sài Gòn nên thơ hơn bao giờ hết. Đôi lúc tôi cảm giác đằng sau một Sài Gòn quyết liệt vững chãi, lại là một nàng thơ. Một nàng thơ quá đỗi xinh đẹp và dịu dàng đang dang đôi tay mềm mại giữa đất trời, đang dập dìu những bước khiêu vũ ngọt ngào quyến rũ dưới những cánh hoa mưa….