Ảnh: Tuan Ngo

Em đến với tôi vào một chiều thu năm ấy, khi những tia nắng cuối ngày bắt đầu tắt lịm nhường cơn gió chiều lả lướt với hàng cây. Em, nhỏ bé giữa những lớn lao, giản đơn giữa những cầu kì, không bon chen cũng chẳng màng vội vã, nhưng chính em lại là thứ giữ chân biết bao người vội vã trong thành phố vội vàng này. Ai thương em một cuộc đời nhỏ bé mà gán cho em một hương sắc đậm đà để tôi cứ thao thức, vấn vương suốt buổi chiều hôm ấy. Để rồi nhung nhớ, để rồi tôi cứ ngẩn ngơ đếm bước chân mình dưới bóng em, chờ cơn gió ngang qua mang em đến bên mình. Gọi em, nào phải giữa mùa thu. Gọi em, khi lòng này nứt nẻ. Ngày chợt khóc, chợt cười vẫn muốn gọi tên em. Hoa sữa ơi!

Đ ã rất nhiều lần tôi muốn gọi tên em bằng tất cả đắm say, bằng cồn cào gan ruột khi người ta nhắc đến em bằng những lời đao búa. Họ xem em như một kẻ tội đồ phá vỡ khoảng trời xanh.

Cau mặt nhăn mày, họ chẳng muốn nhìn thấy em. Khi hai tâm hồn chưa thể hoà làm một, họ chẳng thể mở lòng, em cũng chưa một lần níu kéo. Tôi thương em, thương phận đời bé nhỏ, giữa mênh mông biển người nhưng chẳng đủ chỗ cho em. Là tại em hay tại ai? Có bao giờ em ước mình thành bông hoa khác, bình lặng giữa đời thường mặc kệ muôn sắc hương? Không, em chưa một lần trách hờn ai. Lòng em vẫn nhẹ tênh tựa áng mây bềnh bồng giữa chiều thu ấy. Mặc cho ai ghét ai thương, mặc cho ai rời đi hay ở lại, em vẫn là em thôi. Chẳng phải em khó gần hay kiêu ngạo, chỉ tại trái tim ai chưa đủ mềm để cảm nhận hết em thôi. Nếu mùi hương kia là lầm lỗi thì để tôi thay em nhận hết lỗi cho riêng mình.

Tôi chẳng biết phải gọi em là gì mới phải, khi em đã ở cùng tôi suốt chặng đường dài. Khi còn là kẻ mộng mơ trong thành phố cho đến lúc cuộc sống ngả màu em vẫn lặng lẽ sát bên. Giữa cuộc đời đầy hối hả, người nối người theo những phồn hoa, tôi lại có em như người bạn song hành, từ tốn và chân phương. Nhìn sâu trong mắt em tôi lại thấy chính mình. Mong manh đó, yếu mềm đó nhưng chẳng để ai chạm đến làm tổn thương mình. Người ta né tránh, tôi chỉ muốn xích lại gần em thêm chút nữa. Mỗi ngày trôi qua với tôi là mỗi nấc thang cuộc đời hiện ra tựa bản tình ca mùa thu da diết, có lúc thăng trầm cũng có lúc thăng hoa, có em, có tôi, có ủi an phận mình. Ôi cuộc đời đôi khi chỉ cần có thế!

Tôi đã từng bước qua tháng ngày chông chênh trong tuổi trẻ của mình bằng những đêm có em. Dưới ánh đèn vàng hiu hắt lọt thỏm giữa đêm đen, chẳng ai chen ngang hay ngắt lời, chỉ có tôi và em. Tôi kể em nghe về những điều đã trải qua, rót vào tai em những nghẹn ngào tưởng chừng chẳng thể thốt ra cùng ai. Rũ sạch hết muộn phiền quyện vào hương em bay xa mãi. Những dòng tự sự một chiều được gửi đi chưa một lần hồi đáp. Em chưa từng trách tôi yếu mềm hay bi luỵ trước khổ đau, cũng chưa từng khuyên tôi phải trở thành người mạnh mẽ. Em chỉ lặng yên và kiên nhẫn nghe tôi tỉ tê bao vui buồn. Những lúc bế tắc cùng cực, tôi lại chọn đứng trước em. Chỉ riêng em thấy tôi yếu đuối. Chỉ riêng em thấy những giọt nước mắt đang vỡ oà trong tiếng nấc nghẹn ngào. Đứng trước em để thấy mình thật nhỏ bé và tầm thường. Mới tí gập ghềnh đã than vãn, kêu ca. Nhìn em đi! Chẳng phải em vẫn đang bị nhiều người hất hủi đó hay sao? Chẳng phải em vẫn đang bị chê bai và xa lánh hay sao? Nhìn em đi! Em chọn cách làm thinh giữa ồn ã. Em mặc kệ những lời dèm pha. Em cứ là chính em. Những yêu thương sẽ tự tìm cách mà ở lại, chẳng cần cưỡng cầu.

Người trong lòng phố vẫn mải miết đi tìm những ngã rẽ mới cho đời mình, để rồi ngày mai khi mặt trời thức giấc, chẳng còn điều gì được giữ lại trong nhau, kể cả sự có mặt của em cũng trở thành quên lãng. Nơi em đã từng đến giờ chỉ còn những ngọn gió đi hoang, chỉ còn những hàng cây xanh reo hò cùng mùa mới, mọi thứ vẫn như cũ chỉ là không có em. Khi chẳng ai còn gọi tên em nữa, liệu mùa sau em vẫn nhớ đường về?

Có chăng chỉ khi tình yêu đủ lớn người ta mới vì nhau mà ở lại, chỉ khi có sự đồng điệu trong tâm hồn mới khâu vá được đôi trái tim xước mẻ. Giống như tôi và em tuy hai mà một, tuy xa mà gần. Hạ còn chưa tới mà tôi đã trông ngóng em về. Ngày mai, em ôm hết nhớ thương cất vào trong ngực áo, mặc kệ đời em cứ ngủ cho ngon. Ngày mai, nắng sẽ kết những bâng khuâng thành hương hoa nồng ấm, gió khẽ hôn lên mái tóc rồi đánh thức em sau giấc ngủ dài. Rồi yêu thương sẽ lại được lắp đầy, rồi nhớ thương sẽ nên hình hài dáng vóc, là em.
Ngọn gió nào rong ruổi khắp bốn phương nhắn với em rằng tôi vẫn mong chờ, để lại được thấy em, được ôm trọn em vào lòng. Hít một hơi căng đầy lồng ngực, để tôi thấy mình là của riêng em thôi.