Tôi nhớ đến Trường Sa, nơi có những hạt mưa hiếm hoi, nơi có những ngọn muống biển vẫn âm thầm vươn ra tới tận mép nước, nơi có những vầng trăng rất sáng… tỏa sáng giữa Đại Dương mênh mông bao la, nơi Trường Sa như là một pháo đài sừng sững mà kiên trung giữa biển Đông.
Ta đã đi qua bao nhiêu ngày nắng nóng, đã đi qua bao nhiêu ngày mưa giông, những ngày gió bão, những ngày đông gió tràn…

Ta đã đi qua bao nhiêu mùa, bao nhiêu tháng, với những được vui, với những mất còn, những nỗi đắng cay của cuộc đời và với những gì gian nan khổ trải. Liệu có bao giờ ta nghĩ có một lần nào ta đến với Trường Sa, để một lần gian nan, để một lần khổ sướng?
Có bao giờ lòng ta tự hỏi, Tổ Quốc Việt Nam ta còn có nơi nào mặn hơn biển Trường Sa, còn có nơi nào thao thức không ngủ như Trường Sa.

Có nơi nào luôn đón những bão giông ngay từ lòng biển ,có nơi nào mà trong hồn người cũng nổi sóng như những người lính Trường Sa.Trường Sa ơi… liệu có bao nhiêu ngày Trường Sa được yên ả?!

Vậy mà có những con người kiên trung, có những con người mà gần như cả đời ở ngoài đảo, sống trong bão tố, thiếu thốn trăm bề, những chàng trai mười tám đôi mươi vượt lên sóng cả, cầm chắc tay súng giữ cho ngọn hải đăng luôn sáng để thắp sáng cho chân lý chủ quyền của Tổ Quốc Việt Nam.

Họ cũng tha thiết yêu đất liền, nơi có mẹ hiền, có những người cha thương con đang ngày đêm đau đáu dõi theo…Có những người vợ chờ chồng trong nỗi nhớ cô quạnh, lặng thầm đếm những mùa đi qua…Còn có cả những cô gái thanh xuân má hồng chờ người mình yêu tận nơi xa ngoài đảo ôm một mối tình nồng vò võ ngóng trông…

Đảo Trường Sa ngẩng lên là trời, nhìn xuống là nước, bước xuống cũng là nước giữa Đại Dương biển cả mênh mông. Có bao giờ Tổ quốc ta quặn lòng thương nhớ biển? Biển ngàn đời hoá tâm hồn mà dựng sóng. Nếu Tổ quốc ta rồi đây không còn biển? Biển đau thương sẽ dựng sóng vì ai?
Biển ngàn đời chở che, biển ngàn đời bao dung, biển ngàn đời ôm ấp, ôm đảo vào lòng để Tổ Quốc tựa lưng… để mà nảy mầm tình yêu quê hương trên cát mặn. Đau đáu sóng trào, biển xao động mỗi hoàng hôn…

Ơi 64 người lính Trường Sa… Gạc Ma vẫn còn đó. Trước khi ra đi, đưa tiễn anh chỉ có sóng theo cùng. Lấy gì đây để đối chọi với những hòn đạn mũi tên, lấy gì đây để mà ôm giữ đảo, mà giặc thù súng đạn chúng trùng trùng tua tủa bủa vây.

Trong tay anh một mũi tên không có, một tấc sắt cũng không, khi các anh chỉ còn được thương thảo dẻo mềm, mà khăng khăng, mà tuân lệnh Tổ Quốc! Khoác vai nhau thành một vòng tròn, vòng tròn quyết tử vì Tổ quốc mà dùng máu trong tim mình để quyết tâm giữ đảo.

Máu của các anh đã đổ… đất liền đầm nước mắt… biển đông máu nhuộm đỏ loang một vùng…Máu đã nhuốm thêm thắm màu cờ Tổ Quốc. Tuổi hai mươi các anh đã không tiếc thân mình dâng hiến, cho chủ quyền, cho dân tộc Việt Nam. Chỉ mới hôm qua còn tươi cười đùa nói…ăn cơm cùng chia ngọt sẻ đắng tới nhau… mà nay thân xác các anh chỉ còn là lạnh giá…

Tổ Quốc kính cẩn nghiêng mình trước các anh. Biển Trường Sa đã mặn thêm vì máu, muối Trường Sa đắng lòng trong nỗi cô đơn…

Ta muốn vén mây để tìm lại một khoảng trời, nơi các anh canh giữ bình yên cho biển đảo… Ta muốn rẽ biển đưa thân xác các anh về được cõi vô tận, nơi mở ra chỉ có những yêu thương ở đời.Hơn 30 năm đã trôi qua…liệu mùa xuân cũng có về qua đảo, để mang được sắc thắm của hoa đào và rực rỡ của hoa mai.

Tôi nhớ Trường Sa, nơi có những hạt mưa hiếm hoi, nơi có những ngọn muống biển vẫn âm thầm vươn ra tới tận mép nước, nơi có những vầng trăng rất sáng… tỏa sáng giữa Đại Dương mênh mông bao la… Nơi Trường Sa như là một pháo đài sừng sững mà kiên trung giữa biển Đông.