Những tái tê cóng rét của mùa đông cuối cùng cũng đến lúc phải kết thúc, nhường chỗ cho các loài hoa xuân bung sắc Cho những nụ mầm mở xanh mắt tí hon ngắm nhìn thế giới khổng lồ. Những loài chim di cư tìm về tổ cũ , những loài thú gọi bạn tình, những mầm non trên cành mở mắt… Vạn vật cất lên tiếng hát yêu thương. Tất cả đều bận rộn thay áo mới, đón xuân về. Và các loài hoa dại cũng vậy
Tôi trang trí khu vườn và ngôi nhà của mình bằng các loài hoa dại. Tôi cũng không biết tôi bắt đầu yêu hoa dại từ bao giờ. Phải chăng, từ khi còn nhỏ, chạy cùng bạn đuổi bắt cào cào châu chấu trên ruộng, rồi thích thú ngắm những bông đồng nội bé xíu xiu như tuổi mình? Hay từ lúc bắt đầu chơi đồ hàng, lấy hoa làm nguyên liệu nấu ăn, làm phấn son trang điểm và cài lên tóc cô dâu, áo chú rể khi chơi trò đám cưới?
Cũng có thể từ khi gặp những bè Lục Bình ngẩn ngơ tím biếc, những bông xuyến chi trắng muốt, trinh nữ phớt hồng hay sắc vàng như giọt nắng đậu trên thảm lá xanh của sài đất. Và hàng rào dâm bụt đỏ ai đó trồng như mặt trời xuống núi. Những bông hoa súng trắng như áo mình mặc đi học mọc gần loài hoa mặt trời to bằng ngón tay cái, tròn như một viên kẹo trắng xinh xinh. Hay những bông hoa Sấm ( nhiều nơi gọi hoa Súng) tím hồng như hoàng hôn? … Tôi cũng không nhớ nữa.
Chỉ biết rằng nếu một ngày không được nhìn thấy chúng là tôi lại cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó. Nên tôi hay rủ cô bạn đồng ấu trong xóm tên Phương cùng ngắm những bụi hoa dại ngoài đồng. Chúng tôi nói với nhau hàng chục câu chuyện không đầu không cuối mỗi ngày mà không biết chán. Một hôm Phương chỉ cho tôi xem hoa rau răm vừa nở trong vườn nhà bạn. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cây rau răm nở hoa. Mỗi bông hoa như một ngôi sao trắng, to bằng đầu ba que tăm gợi nên cảm giác mong manh cho người nhìn. Tôi cúi xuống, khẽ chạm nhẹ mũi mình vào mặt hoa, nhắm mắt lại mới cảm nhận được mùi hăng nhẹ của nó.
Bỗng nhiên có cảm giác hoa và mình như là hiện thân của nhau. Hoa không loè loẹt sắc màu, cũng không hương ngát quyến rũ mà giản đơn sắc trắng mộc mạc, giống như tôi. Tôi không được thừa hưởng nhan sắc mỹ nhân và sự khéo đảm của mẹ. Tôi di truyền vẻ đẹp trai của bố. Tiếc là khuôn mặt bố chỉ đẹp khi ở trên cơ thể đàn ông. Tôi như một phông nền thô sơ tô cho mấy đứa bạn thân khoe sắc khi đi cạnh nhau. Mặc bao ánh mắt tò mò đánh giá với những cái nhìn thiếu thân thiện chiếu vào mình, tôi vẫn tự tin rảo bước.
Có khi còn tặng họ một nụ cười xã giao thay lời chào nữa là khác. Tại sao tôi phải tự ti và co rụt lại trong vỏ ốc với nỗi sợ vô hình vì mấy người lạ ấy chứ? Tôi xấu nhưng tôi biết nghe lời cha mẹ , được hàng xóm khen và có nhiều bạn tốt . Tôi lạc quan trong từng ý nghĩ. Vì trước đó Phương đã bảo với tôi. ‘’ Cậu sinh ra xấu không phải là tội! Chẳng việc gì phải cúi đầu! Bản thân cậu cũng đâu có muốn như vậy. Chỉ những kẻ sống không tốt mới phải xấu hổ. Dèm pha khinh thường vẻ bề ngoài của ngừời khác cũng là một tội ác.
Kẻ nên cúi đầu là chúng nó chứ không phải cậu!’’. Lời khuyên của Phương đã cứu đời tôi thoát khỏi những suy nghĩ bi quan về vẻ ngoài từ lúc ấy. Tôi khắc ghi câu nói này và hình bóng cô bạn xinh đẹp cả dung nhan và phẩm hạnh vào sâu thẳm trái tim, cùng mình đi qua những thời gian với phong thái luôn lạc quan, như hoa dại mặc kệ môi mắt thế gian vẫn ngạo nghễ dâng hoa tặng đời.
Cũng từ ấy tôi hiểu rằng không phải dao kéo hay đồ kim khí mới sắc nhọn. Bởi vì lời nói con người đôi khi còn nguy hiểm và đáng sợ hơn. Nó có thể cứu hoặc dìm người ta thoát khỏi hoặc rơi vào bể tuyệt vọng bất cứ lúc nào. Do đó tôi thường cẩn trọng suy nghĩ khi nói bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng người khác. Và tất nhiên tôi luôn ít nói khi ở trong đám đông. Nhưng tôi không mờ nhạt. Như hoa rau răm có mùi hăng nồng không lẫn với bất kỳ loài hoa nào.
Phương cười bảo tôi đa cảm. Tôi bảo Phương vô tình. Chúng tôi tranh luận rồi cãi nhau. Nhưng không giận được lâu. Sau này, Phương đậu đại học và ra Hà Nội để thực hiện giấc mơ trở thành cô giáo dạy tiếng Pháp của mình. Chúng tôi xa nhau từ ấy. Mỗi khi nhìn thấy hoa rau răm lòng tôi lại nhớ người bạn dễ thương này. Kỷ niệm như những cánh hoa hé nở tìm về. Có lẽ bạn đã quên bài hát tôi tự sáng tác bằng nhạc mồm. Vì ngày ấy mình đâu được học môn âm nhạc như bây giờ, nhan đề là “ Nỗi nhớ hoa rau răm’’. Đến nay, mỗi khi nghĩ về bạn tôi vẫn còn nghêu ngao: “ Nhìn hoa kia lại nhớ đến người. Nhớ nụ cười rạng rỡ như hoa..Người phương xa còn giữ trong hồn, những cánh hoa trắng muốt nơi này?…” Cái cảm giác không được ngắm hoa dại cũng giống như cảm giác vắng bạn vậy, Phương ạ!