K hi ánh nắng chiều dịu dần và tắt lịm trên đồi sim, tôi có cảm giác đi ngang qua lời của một bài hát có “tím chiều hoang biền biệt”. Sim cũng như buổi chiều tà đẹp, một vẻ đẹp không thể gọi tên. Tôi cố suy nghĩ đặt cho nó một cái tên thật gợi mà không dẫm vào bóng dáng người xưa. Loay hoay với suy nghĩ về tên gọi mà tôi vấp phải một gốc sim, suýt ngã. À, mà việc gì phải tìm ra một cái tên mới. Cứ gọi nó là sim. Chỉ là sim thôi. Sim bềnh bồng nơi lưng chừng đồi, bềnh bồng nơi lưng chừng dốc, bềnh bồng… bềnh bồng… như mơ hồ, như lãng đãng mà gần gũi, quen thân. Sim bềnh bồng mà lênh loang…
Tôi len lỏi trong đồi sim, “ôi đồi sim tím chạy xa tít lan dần trong bóng tối”. Tôi chạy mà không thoát khỏi một đồi sim cùng chạy ngút ngàn tím ngát trong ánh nắng cuối chiều. Tôi chạy mà không thoát khỏi bài hát mang nỗi buồn da diết về mối tình tan vỡ. Tôi chạy như muốn thoát khỏi màu tím đầy ám ảnh mà như tôi đang trốn lẫn vào cùng màu sim quyến rũ! Phải chăng mỗi bụi sim là một thực thể sống mang một linh hồn phiêu bồng của nỗi buồn rồi hóa thân vào thơ nhạc? Hay đồi sim là tấm gương cho tâm hồn tôi soi chiếu trong những chiều thương nhớ như hôm nay?
Tôi mải miết chạy trong đồi sim mà về với tuổi thơ mình, khi tất cả còn trắng trong cùng ùa lên đồi sim đồng loạt chín. Sim được ăn thỏa thuê trên sườn đồi; sim căng đầy trong túi quần, túi áo; sim thành đề tài để chọc ghẹo nhau: “Đói lòng ăn nửa trái sim, uống lưng bát nước đi tìm người thương”; sim đã làm cho bạn trai thêm mạnh mẽ, dạn dĩ; cho bạn gái xấu hổ, giận dỗi; sim đã làm cho tuổi thơ mau giận nhau và cũng mau chóng làm lành. Phải chăng màu hoa sim tím vừa mạnh mẽ, cứng cỏi vừa yếu đuối nên giới tính nào cũng thấy hợp với mình? Lớn lên một chút, đến tuổi không còn vô tư thì mùa sim chín không còn hấp dẫn như trước nữa. Tuổi dậy thì lại mộng mơ về tình yêu, về mộng ước tương lai, về dự định cho đời; màu tím hoa sim có lúc lại trào lên thổn thức khi tình yêu tan vỡ, mộng ước không thành. Ta chạnh lòng vì màu tím của hoàng hôn và màu của hoa hòa lẫn vào nhau tạo nên một màu buồn nhưng hình như sắc tím còn nồng nàn níu kéo cuộc tình phai! Màu hoa sim gắn bó với tâm trạng tôi có lẽ là một món quà, một thông điệp của thiên nhiên ban tặng. Tôi tin mỗi loại cây, mỗi loại hoa có đời sống riêng, có tiếng nói riêng và mỗi màu hoa là mỗi kỷ niệm thương nhớ không nguôi của mỗi người với đất và người quê nhà.
Trên đồi dốc đâu chỉ một màu tím hoa sim. Màu tím nào cũng có nét yêu riêng. Màu tím nao lòng của hoa bằng lăng; màu tím điệu đàng, e ấp của hoa mua; màu tím của một loài hoa dại nào đó mà tôi chẳng rõ tên… tất cả hòa quyện với màu tím hoa sim tạo một nét đáng nhớ cho vùng đồi. Bỗng nhiên, tôi có một ước muốn kỳ quặc là được làm một bụi sim sống bình yên cùng cây cỏ vô tư, vui buồn cùng bọn trẻ trong mỗi chiều tắt nắng. Đâu rồi những ngày thơ bé chăn trâu tung tăng trên đồi mà lắng nghe màu tím hoa sim kể chuyện tình thuở lòng còn trong vắt! Tôi ngộ ra một điều là ngày xưa tôi sống trong màu tím hoa sim, nay màu tím ấy đã sống trong tôi. Tôi biết, đây không phải là lần cuối cùng tôi trở lại vùng đồi ngan ngát màu hoa, hái một màu tím trong ký ức muôn ngàn nhớ thương của lòng tôi.