L à cách chia xa. Mình đang nghĩ về cách người ta xa nhau sau mỗi lần gặp gỡ, về những hình ảnh, âm thanh sau cuối bên cánh cửa , trước ngõ nhà, ngoài sân ga, về không gian , và thời gian sau đó, cả việc người ta có thể gặp lại nhau vào ngày mai, có thể là ngày sau, có thể là không bao giờ nữa…
Những giây phút đó mình thường muốn là người nói lời sau cuối, dù mình là người đi hay người ở lại. Khi là người ở lại, phải là người nói lời sau cuối mình mới bằng lòng khép cửa quay vào. Sau cuối của mình có thể lần lượt là một thanh âm nếu người xa còn nghe được, một mỉm cười nếu người xa còn nhìn thấy, một bàn tay vẫy nếu người xa còn ngoái lại, một ánh mắt với theo khi người xa vừa lúc khuất bóng…
Vì mình muốn người vừa xa còn lưu lại một cảm giác ấm áp được quyến luyến, được tin tưởng, được chờ mong. Vì mình sẽ yên tâm hơn khi người đi ngoái lại một lần nữa mà vẫn thấy cánh cổng cũ có mình đứng bên…
Bởi mình từng hụt hẫng khi có những lần làm người đi, vừa xa một quãng quay lại, thấy cánh cửa phía sau đã khép im lìm giây nào… Và kể cả khi là người ra đi, mình vẫn muốn là người nói lời sau cuối để an tâm mà bước về phía trước. Sau cuối của mình vẫn là một thanh âm, một mỉm cười, một bàn tay vẫy, một ánh mắt với người về .Tất nhiên là người về còn chưa về, người về còn đứng đó ở giây phút mình sắp khuất bóng . Để họ ấm áp với khoảng trống nếu có mình vừa để lại, và yên tâm mình sẽ chân cứng đá mềm trên đường đi. Nhưng hơn hết là gửi lại tấm lòng hàm ơn về duyên hội ngộ, về những chờ mong, tin tưởng , lưu luyến dành cho mình trong cái bóng dáng nào còn cố nán lại bên cánh cổng cũ dõi theo bước cuối của mình…
Ấm áp và trìu mến là những gì mình mong còn đọng lại mãi… Giữa đi và ở là những lời chào. Giữa hội ngộ và chia xa là những cách từ biệt. Và cách người ta từ biệt nhau với mình còn quan trọng hơn những đón chào lúc gặp gỡ. Chúng ta mải mê trang hoàng cho lúc gặp gỡ mà quên rằng lúc chia xa mới là những gì còn lại sau cuối. Khi tay bắt mặt mừng người ta còn ít nhiều cơ hội để sôi nổi hoặc chùng chình những tin tưởng hay ngờ vực, còn ít nhiều cơ hội để sôi nổi hay chùng chình lòng yêu mà không nghĩ đến việc sẽ phải rời nhau mai mốt…
Cứ thế, ta sôi nổi cho phút giờ gặp gỡ mà chưa nghĩ rằng tất cả rồi sẽ bị những ấn tượng sau cuối làm mờ đi.
Sau cuối là nông sâu. Những sau cuối mới thực là lòng nhau dành tặng nhau. Ấn tượng sau cuối mới là những gì còn lại cho những gặp gỡ trên đường đời. Và lòng trìu mến sau cuối cho nhau sẽ có sức dư âm hơn là những sôi nổi, nồng nàn trước đó. Nên hãy trìu mến đợi nhau cùng khuất bóng… Có thể rồi chúng ta gặp lại nhau vào ngày mai.
Có thể là ngày sau
Có thể là…