Vu Lan thầm gọi tên cha

    Một chiều cuối hè. Miền quê Provence thơm nức mùi hương đồng nội. Hắn ngồi ngắm những cánh đồng oải hương chuyển màu cùng chiều tà. Một màu tím ngắt bay lên ôm trọn tầm mắt khi ánh dương lưỡng lự trốn dần sau chân trời xa tắp.

    Ánh trăng khuyết chỉ chờ đêm về để vươn lên hòa màu với trùng trùng cánh hoa tím. Màu tím sắc của oải hương, màu vàng mơ ảo của trăng trước rằm tháng Bẩy lịch Trăng đưa hắn về với Vu lan.

    Hắn mơ về nơi xa lắm. Một tuổi thơ không cánh diều. Một tuổi thơ với đôi dép cao su treo trên cổ, chân trần lội bì bõm cùng đàn vịt nhặt mót những hạt thóc vương sau chân người nông dân. Một tuổi thơ lầm lũi với những thèm khát được gọi tên cha, được ùa vào lòng cha khi tan học với những bông hoa điểm mười. Hắn lục lọi trong ký ức tuổi thơ để rồi chỉ tìm thấy văng vẳng các tiếng cười của những đứa trẻ bằng tuổi, những đứa trẻ hàng xóm và một tuổi thơ nhạt nhoà như những tảng nước đá đang tan của hắn.

    Cậu bé gầy gò ngồi bên bờ ao nhìn ông mặt trời hạ cánh. Bác hàng xóm vớt những cây bèo tây cho đàn lợn đang chờ bữa tối. Bìm bịp kêu rát cổ mà chưa tìm thấy bóng mẹ. Chú gà con lông vàng mướt, tần ngần đứng trên bờ nhìn mẹ vịt và anh em không cùng cha, không cùng mẹ bơi lội tung tăng. Đừng dại nhẩy xuống nước bé gà ơi. Trời sinh ra cái kiếp “con gà, mẹ vịt” để một hoài bão, một giấc mơ không bao giờ trở thành hiện thực: Giấc mơ bơi. Khi cả đàn vịt nhẩy lên bờ, cậu bé nhìn chú gà tơ tơ bé bỏng chạy lon ton theo mẹ và anh em vịt mà mủi lòng thương. Gà con ơi hãy về chuồng, giấu mình trong màn đêm thì mẹ nào cũng là mẹ của tình yêu.

    Cả gia đình nhà cuốc đen chân dài chạy nhẹ tênh trên bè rau muống. Chỉ trong nháy mắt cuốc mẹ, cuốc con đã ẩn yên ở một hang ổ đâu đó. Mái nhà của gia đình cuốc chắc đơn giản và mong manh lắm. Đêm nao mưa như chút nước thì nhà chỉ là những mảng bèo, lênh đênh theo dòng chảy.

    Cây lộc vừng nghiêng mình tìm bóng trên mặt ao bỗng chuyển màu đen xám khi mặt trời chạy trốn sau rặng tre. Những chùm hoa đỏ dài như tóc chị cả cố chạm vào mặt nước. Những chùm hoa vô tư không biết rằng ai đó khấy động mặt nước thì sắc đẹp của hoa sẽ tan biến trong giây lát. Và cả làn tóc chị cũng bỏ cõi trần tan biến theo mây.

    Cậu bé rời các thềm rêu xanh cầu ao về với góc nhỏ của riêng mình. Cái cô đơn của tuổi thơ khác xa cái cô đơn của người viễn xứ. Cậu chỉ còn lại những sách giáo khoa, những bài tập về nhà làm bạn. Hình dáng bố, mẹ chỉ lảng vảng đâu đây. Mẹ chuẩn bị gánh rau cho buổi chợ sớm mai. Bố ngồi đan mẹt tre trong im lặng. Rau và mẹt tưởng nhưng hai hình ảnh không thể tách rời. Một sự cần cậy lẫn nhau. Vậy mà cậu bé chỉ thấy cái cô đơn vàng úa của rau và cái im lặng gai người của mẹt.

    Ngày mai mẹ sẽ bày bán các mớ rau trên các mẹt chính mẹ đã mua. Những chiếc mẹt của cha đan chỉ để treo một cách vô dụng trên nóc bếp, vàng óng rồi đen ngòm cùng khói bếp như cố tìm cách che lấp sự cô đơn của người cha.

    Cậu bé trở nên lầm lì, ít nói. Cậu đóng chặt các ham muốn của bao đứa trẻ cùng lứa để rồi cuộc sống của cậu cứ dần dần bứt ra khỏi thế giới tuổi thơ.
    Đôi khi, sự khác biệt, cách biệt với thế giới cùng lứa làm con người tủi thân và tìm đến một cái vỏ bọc để tránh tất cả những ánh mắt soi mói của người đời.
    Bố mẹ cách ly. Cậu thất vọng nhiều hơn là hoảng loạn. Giấc mơ được ôm cha vào lòng của cậu bé hơn chục tuổi giờ chỉ là ảo ảnh.
    Những mùa Vu lan cứ lần lượt nối đuôi nhau đi.
    Vừa tạm đủ lông cánh, cậu gói kỷ niệm vào hành trang. Ra đi. Vội vã.

    Thuyền đời cứ trôi. Lênh đênh. Hắn dạt đi xa lắm. Xứ người. Biền biệt bao năm và một ngày hắn trở về bên mái nhà mà tâm trí hắn đã có lúc muốn cố quên, nhưng không thể nào quên được. Hắn mon men đến bên ngôi nhà đã từng sống với bao kỷ niệm. Buồn. Vui. Cô đơn. Giận hờn. Và cả buông bỏ nữa. Hắn bước vào nhà của cha. Người ngồi đối diện với hắn giờ này là đấng sinh thành đã gửi hắn vào cõi đời. Cái thèm khát của hắn vỡ bờ. Thật vô cớ khi con người cứ đi tìm cái mình đang có, hiển hiện trước mắt, có thể nhìn, ngắm, động chạm và thậm chí vuốt ve. Hắn đã lang thang đi tìm cha bao đêm dài khi cái ngủ không về. Trước mắt hắn là cha, là người đã thực hiện cái qui luật sinh tồn tự nhiên để “nặn” ra hắn.

    – Cha, con biết cha là cha của con.
    Những giọt nước mắt lăn dài. Sóng lòng như gặp bão tố. Hắn chỉ biết nói vậy để mặc đôi bàn tay đan chặt, đôi chân cùm khóa, trái tim vỡ oà, quặn đau.
    – Cha biết, con là con của cha.

    Ông nói trong hai hàng nước mắt. Nước mắt đàn ông. Nước mắt người cha.
    Mọi chuyện cũ như được xí xoá. Giờ chỉ còn người đàn ông trước mặt hắn. Và hắn trước mặt người. Cha – Con.

    Hai người đàn ông nhìn nhau, rồi tránh ánh mắt của nhau.
    Không một vòng tay âu yếm. Không một lời yêu.
    Yêu sao được khi đằng đẵng bao năm cha, con xa cách?
    Âu yếm sao được khi ông và hắn đã từng sống như là kẻ hận thù nhau?
    “Chúng ta làm lại từ đầu nhé!” Nghe đơn giản quá: Làm lại từ đầu.

    Nếu ai đó gặp một người chưa từng quen biết. Một lời chào, một cái bắt tay, những câu chuyện xã giao, rồi những giao lưu hòa hợp sẽ đưa họ đến một mối quan hệ khăng khít, bền vững. Một mối quan hệ có “điểm đầu” và “diễn biến”.
    Hắn vừa gặp lại cha.

    Là cha thì sao có thể gọi là kẻ xa lạ? Là con sao có thể nói hắn mới gặp ông lần đầu? Nhưng cái mối quan hệ đã có mở đầu, bị cố tình lãng quên và bị đè nén bao năm giờ thật khó định vị. Hắn chấp nhận nó và nuôi một hy vọng thời gian sẽ là chiếc băng hàn gắn vết thương lòng.

    Ôi vết thương lòng! Tại sao cứ đến dịp Vu lan là vết thương lại loang máu? Cha đã đi xa, xa lắm.

    Quãng thời gian kể từ khi hắn trở về bên cha cho đến ngày cha nhắm mắt đằng đẵng cả hai chục năm trời. Hai chục năm hắn đã làm gì mà sao không lấy lại được cái tình phụ tử mà bao con người hằng mong ước? Những cái nắm tay vội vã, những cái nhìn không thực sự thấu mắt nhau, những câu chuyện bâng quơ, những món quà hắn tặng cha sao còn sống sượng đến tê tái. Cả chiếc áo măng tô mùa đông chưa kịp tặng cha ngày Tết vẫn còn treo bất động trong tủ quần áo của hắn như một nhân chứng của những cuộc hẹn hò dở dang.

    Cha ra đi. Chỉ một tuần trước pháo giao thừa. Hắn cố vớt vát một chút tình qua một bước thư dài hắn đọc trong lệ trào bên mộ cha. Đó là bức thư đầu tiên trong đời hắn viết cho cha. Và cũng là bức thư duy nhất gửi cha trong cuộc đời.
    Hy vọng khói hương đã mang theo những khát vọng của hắn đến vong linh cha. Khát vọng được nằm trong vòng tay âu yếm của cha.
    Điểm cuối có thể sẽ là điểm đầu. Thôi, chúng ta làm lại từ đầu cha nhé.

    Lại một mùa Vu lan đến.
    Người đời đã nghĩ ra cái mùa Vu lan. Nhưng người đời đã nghĩ đến những kẻ lang thang với cuộc đời, bới lục mọi ngõ ngách, mọi đống rác thải trần gian để tìm ý nghĩa nho nhỏ cho ngày Vu lan? Hắn vẫn mơ màng nơi những phương trời xa. Hắn muốn dâng tất cả những hương hoa, thảo quả cho cô hồn, ma đói ma khát để tâm hắn được tĩnh, hồn cha được thanh thoát. Đã có lúc hắn muốn đánh đổi tất cả những gì hắn có, tất cả chỉ cần nhận được một nụ hôn của cha.

    Mọi cái đã đi qua có thể sẽ không trở lại. Hắn thả mình cùng cơn gió đầu hè, khép bờ mi ẩm ướt, thầm gọi tên cha trong trí ức mơ ảo khi ánh trăng rằm nhuộm tím một đồng oải hương.

    Paris mùa Vu lan

    Bài trướcĐong tấm lòng
    Bài tiếp theoXứ sương
    Đào Phi Cường
    Đôi khi con người cố làm cuộc đời phức tạp thôi chứ muốn nó đơn giản hơn đôi cốc bia, đĩa lạc rang, con mực nướng và những câu chuyện đời như lịch sử chiếc cốc thủy tình có bọt, những bìa trang sách, chuyện những nhân vật trong thơ... thì 2-3 tiếng trong cuộc đời trôi nhẹ nhàng lắm.