S
áng nay, từ trong một quán cà phê nơi góc phố thân quen, nhìn những chiếc lá rơi rơi theo gió trong cái nắng vàng nhẹ của những ngày cuối năm, lòng chợt thấy nao nao một cảm xúc. Từng giờ từng phút đang đi qua cùng những nỗi niềm đọng lại ở mỗi người. Những tán cây cao vút kia đã là chứng nhân của bao nhiêu những thời khắc ấy, và ta ngồi đây, bên ly cà phê này, cũng đã đi qua biết mấy mùa nắng mưa. Thời gian cứ đi qua, mỗi một khoảnh khắc là bao nhiêu chuyển đổi đang diễn ra với cuộc sống, con người. Có bao nhiêu điều đang diễn ra, có bao tâm tình ta muốn nói dưới chiếc bóng thời gian ấy.
Thời gian là một cái gì rất xưa cũ. Nó đã tồn tại từ trước khi con người có ý thức về nó. Thời gian đã chứng kiến những hạt khô rơi rụng, mọc thành cây con rồi lớn lên, sinh sôi thành những cánh rừng, chứng kiến bao cuộc vật đổi sao dời của thế giới từ thời hồng hoang mông muội, trải qua bao nhiêu hưng thịnh và lụi tàn, bao rực rỡ và suy vong qua bao thời kỳ lịch sử. Mọi thứ đều biến thiên, chỉ có thời gian là vẫn lặng lẽ theo chuyển động của đất trời. Mọi thứ mà con người dùng để tính thời gian đều có tuổi, đều già đi, chỉ có bản thân thời gian thì vẫn vĩnh hằng, bất biến.
Thời gian vẫn đang dịch chuyển, và mỗi một đời người chỉ là một khoảng ngắn của thời gian. Nó bắt đầu từ lúc một sinh linh được hình thành từ người mẹ, được sinh ra, lớn lên rồi già đi. Thời gian không chờ đợi ai, nó là một thứ vô hình, vô hạn, nhưng mọi thứ trong cuộc đời này đều là hữu hạn. Thời gian vẫn cứ trôi đấy thôi nhưng người ta vẫn nhắc nhau phải làm cho xong việc này việc nọ vì không còn thời gian nữa. Cái thời gian được nói đến ở đây là cái thời gian giới hạn cho mỗi việc, mỗi người, và trong cái giới hạn ấy, mọi cái đều phải tất bật vội vàng vì sẽ không còn kịp nữa. Cái cảm giác vội vàng ấy càng rõ rệt vào những ngày cuối năm, có vẻ như người ta muốn mọi thứ phải được hoàn hảo, tinh tươm nhất trước khi một năm mới đến.
Tôi sinh ra và lớn lên ở cái thành phố nhỏ bé này, mỗi con đường góc phố đều in trong ký ức nhiều dấu ấn khó quên. Nhiều con đường với những hàng thông cao vút mang dáng đấp của phố núi hoang sơ ngày nào giờ đã được mở rộng khang trang, hiện đại. Đó là kết quả của một sự phát triển tất yếu, nhưng những người đã từng đi qua những hàng cây rợp bóng ấy chắc chắn sẽ có cảm giác nhớ nhung và hoài niệm. Cũng như góc phố hôm nay tôi ngồi đây một thời chưa xa chỉ là một con đường nhỏ trơn trợt mỗi mùa mưa. Hàng cây cao thẳng tắp này đã giữ lại dấu vết của thời gian với biết bao mùa lá rụng, bao nhiều chồi non đã vươn lên thay thế. Con đường ấy tôi đã đưa những đứa con của tôi từ lúc đi trường mầm non, tiểu học rồi trung học. Bây giờ thì hàng cây đã cao vút, toả bóng mát, có cả những cây đã phải chặt đi qua những mùa mưa gió, tôi cũng không còn chở con đi nữa vì các con đã lần lượt trưởng thành.
Thời gian cứ lặng lẽ đi qua, mang theo những buồn vui của những kiếp người, những đổi thay của nhân tình thế thái, những vần chuyển của đất trời, những biến thiên của vạn vật.
Thời gian vẫn ở đó thôi, nhưng với mỗi người thì có những cái đã mãi mãi là quá khứ. Không ai lấy được những ngày đã qua. Cũng là những ngày cuối năm, những ngày sắp Tết, nhưng những cái Tết bây giờ với tôi đã khác xa những cái tết mấy chục năm về trước, khi tôi còn là đứa trẻ thơ sống cùng cha mẹ và anh chị em dưới một mái nhà. Vẫn ngày, vẫn tháng, vẫn năm, nhưng bao nhiêu người cũ đã đi vào một miền xa vắng không còn tìm lại được nữa. Tôi nhớ sự tất bật của má, tiếng thở dài của cha mỗi khi năm hết tết đến vì những nỗi lo toan cho đàn con, cho một sự đầy đủ nhất có thể. Tôi nhớ tôi cùng bạn bè hàng xóm mỗi sáng mùng một lại xúng xính quần áo mới chạy ra đầu ngõ để nhìn ngắm nhau và tự thấy mỗi đứa đều như lớn lên và đẹp lên rất nhiều dù thời gian vừa đi qua là mới chỉ một ngày. Những món ăn dân dã của một thời thiếu thốn luôn ngon và còn mãi trong tâm trí dù bao nhiêu năm tháng đã đi qua, người già đã ra đi, người trẻ lớn lên và cuộc sống vẫn đang tiếp nối.
Thời gian vẫn đang trôi đi và với mỗi một người, những thành tựu họ đạt được là sự khẳng định dấu vết của thời gian, để nó không là vô nghĩa. Những đồi hoang khô cằn, những bãi đất sình lầy với bàn tay sáng tạo và sự cần cù đã thành những trang trại, những khu du lịch sinh thái với cây,lá, hoa được trồng và chăm sóc, tạo nên một khung cảnh thật mượt mà và thích thú. Thời gian đã đưa những người thân yêu cũ rời xa nhưng cũng theo thời gian, mỗi người lại có thêm những người thân yêu mới để cuộc sống luôn là tiếp nối những yêu thương san sẻ. Đứa trẻ thơ ngày nào còn rụt rè nhút nhát trong vòng tay mẹ giờ cũng đã là mẹ. Những đứa bạn thời chăn trâu cắt cỏ với mái tóc lơ thơ cháy nắng giờ cũng đã là ông là bà với mái tóc hoa râm. Chính những đổi thay ấy là dấu vết của thời gian.
Thời gian vẫn đang trôi qua cửa khi cái nắng chiều nhạt dần và màn đêm dần bao phủ. Người người đều vội vã làm xong những công việc trong ngày. Thời gian hiện trên độ mỏng dần của quyển lịch treo tường. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, thêm một năm nữa sẽ qua. Thời gian vẫn đang nhích dần…Lặng lẽ!