Phố đã lên màu trưa, mưa cũng vừa ngớt. Muồng hoàng yến vẫn bung lụa sắc vàng óng ả trong mưa, hàng phượng vỹ bên đường Cổ Ngư đang rũ nước, rì rào, thắp lửa, khi được hong khô bằng cơn gió và những tia nắng chiếu xiên qua lớp bụi mưa còn sót lại. Mặt hồ Tây bỗng xuất hiện một vệt dài, rộng, ngang mặt hồ, nửa hình tròn với rất nhiều màu sắc. Của cam, đỏ, vàng, lam, lục, chàm và tím. Cầu vồng…đúng rồi, là cầu vồng.

Ngồi trong quán cà phê đường Cổ Ngư, trông ra hồ Tây. Qua khung cửa kính, giữa trong và ngoài quán. Tách cà phê bên tôi vẫn đang rơi từng giọt từ từ, đều đặn trên thành cốc, giống như những giọt mưa khi nãy rớt trên mặt kính, hình thành, rồi lại vỡ tan. Đến, đi, không báo trước, không giã từ. Có những thứ chẳng gọi được ra tên, nhưng lại khiến cho con người ta có lúc vẫn nghĩ đến.

Mưa bao giờ cũng rất dễ gợi nỗi nhớ, có thể day dứt, nhưng chắc chắn không làm con người ta buồn đến bi lụy. Đâu đó, vẫn có người chọn cho mình cách cô đơn, yêu sự cô đơn, nhâm nhi cốc cà phê, thả hồn mình vào bản nhạc không lời nào đó. Phải chăng, như vậy sẽ cảm thấu được sự đắng đót trong hương vị cà phê, hay đôi khi đắm chìm vào sự độc hành, cùng với xúc cảm dâng trào trong nỗi cô đơn với chính bản thân? Càng sâu sắc bao nhiêu, hình như con người ta lại càng cô đơn hơn thì phải. Nhưng chắc chắn, có nỗi cô đơn, có nỗi buồn, lại khiến cho con người ta biết yêu và biết sống đẹp hơn.

Cầu vồng

Cầu vồng bắc qua giữa ước mơ và hiện tại. Cuộc sống này sẽ tẻ nhạt biết bao, khi con người ta không có mơ ước, không tin vào mơ ước.

Tôi đã từng nhìn thấy màu sắc cầu vồng sau cơn mưa. Ấy là lúc tôi còn là một cậu bé 6-7 tuổi, sống với ông bà ở dưới quê Hải Phòng, cạnh con sông Luộc. Lúc đấy, tôi chưa biết đó là cầu vồng, chỉ biết rằng một vệt dài, rộng giăng ngang chiều trong khoảng không vô định, với rất nhiều màu sắc, trên cánh đồng, khi tôi đang theo bà làm cỏ lúa.

Chẳng thể gọi được hết tên các màu ấy, vì tôi còn nhỏ.Bà nói, cầu vồng đấy con, tôi reo lên thích thú. Bà nói tiếp, nếu con gửi lên đó mong ước của mình, thì cầu vồng sẽ biến điều đó thành hiện thực, khi con trưởng thành. Tôi tin điều bà nói. Trong mong ước, tôi muốn xây cho bà một ngôi nhà thật đẹp trên cầu vồng. Bà nói, “Cha bố con, lúc con lớn rồi thì bà đâu còn sống nữa mà xây nhà cho bà…” bà mắng yêu tôi như thế, nhưng bà cười ngời hạnh phúc với câu nói ngô nghê của tôi. Tuổi thơ tôi ngập ngời ảo ảnh cầu vồng nhiều màu sắc và hình ảnh của bà, hoà mình bên từng gốc rạ, vấn vít nắng thơm, ngái nồng của rơm khi mưa về ngập nước.

Cầu vồng bắc qua giữa ước mơ và hiện tại. Cuộc sống này sẽ tẻ nhạt biết bao, khi con người ta không có mơ ước, không tin vào mơ ước. Tôi luôn nghĩ và tin như vậy suốt tuổi thơ của mình. Bởi cầu vồng rất đẹp và rực rỡ, nhưng lại không thể chạm vào. Vừa hư vô, nhưng lại có thật. Cầu vồng là chuyện của thiên nhiên, xuất hiện, rồi lại tan biến vào không gian. Để những trẻ thơ mải đong đưa giấc mơ nồng. Nửa hình cong vòng tròn cũng làm nên hạnh phúc.

Chiều nay, về đến đầu làng, vắng bà…con đường quê cũng như thưa dần. Tôi nhớ tới mùi cơi trầu của bà, nhớ mùi vôi bà têm vào lá trầu. Chiếc khăn đen mỏ quạ, chiếc áo nâu đã sờn nhiều năm, mà cứ mỗi dịp Xuân về, bà mang ra cầu ao ngồi nhuộm lại. Bao nhiêu năm rồi vẫn thế, bà dành dụm là để thương con, thương cháu, chẳng sắm sửa cho mình.Tôi nhớ lắm bà thường mắng yêu.”… cha bố mày, áo mặc có vừa không con…ăn có ngon không con…”

Tôi vẫn nhớ, dáng bà tôi liêu xiêu gánh mạ, gánh cả hồn vụ Xuân. Bà gánh cả chiều hôm trong nắng phai. Xuân về trên quê hương tôi, bao la trên cánh đồng, bên cánh võng của bà ru tôi năm xưa. Xuân gợi niềm thương, nỗi nhớ trong tôi. Tôi như nghe thấy Xuân bồi hồi đâu đó, gói bâng khuâng trong lòng, cùng với tiếng vỡ oà từ ngày xa xưa. Dạ bần thần, mắt khe khẽ cay, nhớ bà…vắng xa đã lâu … Bà gánh cả nắng xuân tuổi thơ và ước mơ về cầu vồng của tôi đi…

Vài hôm nữa, tôi sẽ xa Hà Nội, biết bao giờ gặp lại. Tôi nhớ Hà Nội cả lúc trời mưa, nắng nhạt rơi thầm lặng, khi cơn mưa vừa dứt, cơn gió đi ngang chỉ còn bụi phố. Dường như con người ta càng trưởng thành, thì ít nhìn thấy cầu vồng hơn thì phải, bởi chẳng mơ mộng, viển vông giữa cuộc đời cười, khóc, gom suy tư từ xa, dù phiền muộn đến ngập lòng. Càng trưởng thành, truyện cổ tích ngày xưa càng trở nên nhạt nhẽo. Tự dưng ta thèm được hát giữa cuộc đời, không gieo điều ước nhỏ nhoi, bởi cũng chỉ giống như giọt nước đi tìm mặt trời. Cơn gió mạnh đi qua, bụi nước vỡ nhoà, long lanh, rực rỡ biến mất, chỉ còn lại khoảng không, trống rỗng, bâng khuâng…

Phía sau cơn mưa có thể là cầu vồng, rất đẹp, cho dù không thể chạm vào. Chiếc lá cuối mùa vẫn còn muốn rụng chậm, nặng trĩu, cố níu kéo thời gian trong cuộc viễn du tìm mặt đất của mình.

Vì thế, đừng bao giờ ngừng yêu cuộc sống này…bởi nếu không còn cầu vồng trên nhân gian, cổ tích sẽ chết trong ngày mưa, điều chưa đặt tên, đôi khi cũng đã là một phần trong cuộc sống. Ta thèm được cười giống trẻ thơ, thèm được vô tư, gởi gắm ước mơ giống chúng, những thiên thần cuộc sống đầy yêu thương…