Tôi đã vắng bao mùa trăng xứ này? Chúa đã thay lời nguyện cầu nơi đâu? Chuông đã đổ câu kinh buồn hang sâu? Mùa Noel cũ? Maria Madalena thêm một lần bóng biển trăng treo.
Người ta gọi đó là “Trái tim bỏ hoang”, Nhà Thờ Đổ, nơi vẻ đẹp dật dờ trong nỗi điêu tàn trái ngang.

Được xây dựng năm 1943 với tình yêu của các kiến trúc sư người Pháp, nhưng vào năm 1996, biển đòi nợ Hải Hậu – Nam Định mà bắt đầu xâm thực đất liền. Sự xâm lấn đó đã khiến ngôi làng trải dài theo bãi biển Xương Điền, Hải Lý mờ dần như một bóng trăng treo. Cũng bởi vậy mà nhà thờ cổ kính Maria Madalena – Nhà Thờ Trái Tim được gọi là Nhà Thờ Đổ đẹp trong một sự hoang vu, nhớ thương day dứt.

Năm 2001 tình cờ tôi đến nơi đây đúng vào mùa trăng nguyện, rời thủ đô vào một chiều cuối tuần, tôi đón Noel bằng những dòng thủy triều đang liếm láp bãi bờ ngoài kia. Bầy sú vẹt mới trồng như đang canh chừng những con sóng nhỏ nhoi ì oạp chân đê, cả thứ hoàng hôn đỏ sẫm cũng khiến cho buổi chiều gọi về biết bao thầm kín.

Đêm lên sâu, kéo những tiếng chuông reo từ phía ngôi nhà thờ mới mọc âm ba đến tháp chuông bỏ hoang. Đêm choàng lên vai tôi, đêm khoác lên tay em lời thỉnh cầu phía Chúa. Trăng đi đâu, trăng thèo thượt hơi ấm từ biển mà treo cao bóng ngọn tháp đổ. Trăng gầy lên môi em, trăng đầy lên mắt em, lời nguyện cầu sám hối.

Tôi luồn vào tóc em những điều bối rối, tôi hôn lên môi em câu kinh còn vội, tôi ngả vào mắt em một vài điều rất tội, nghe đâu đây, chuông đang bay… Lời chuông như muộn phiền, lời chuông như gọi những đất đai đã chìm trong nước biển ngoi ngóp dâng lên. Lời chuông đâu an nhiên, đời chuông ca đoàn viên, tôi buông vào tim em tiếng thở dài của biển, tiếng thở dài của bóng trăng ngoài kia treo biển lên trời. Đêm thêm sâu, chuông thêm mau, bóng trăng trằn trọc, gió đùa làn tóc, tôi lùa em u tình.

Đêm Noel tôi ngắm nhìn những vẻ đẹp đã mất, có những điều rất thật trước mắt mà sao hoang tàn. Không giống như vẻ đẹp của bóng trăng loang, nó sẽ muôn đời còn mãi, mà sao xa vời vợi, xa như tim em đập giữa dòng đời chật chội. Này đêm Noel, một bóng trăng hoen…

Bóng tháp chuông cũ của nhà thờ không ngân nổi một câu kinh nguyện, giống như tôi đổ vào bóng em không cất nổi một lời yêu thương. Giống như sự thật giữa cuộc đời này, giữa bao điều éo le và ngang trái này, khi người ta nắm bắt được cái đẹp, nghĩa là lúc nó đang hấp hối. Vẻ đẹp vì thế lúc nào cũng mong manh. Thực sự mong manh…

Chúng tôi dạo bước bên biển, nhà thờ cũ kỹ và trầm tư, như từ đâu đây hay là quanh đây vọng về, lời buồn thánh trầm tích. Đêm Noel khi mà cái đẹp còn đang phụng sự chân Chúa, thì ngay chính tại nơi đây, chính tại ngôi nhà thờ đổ nát này, chính tại những miệt mài trên triền cát này vẫn biết bao những đứa con của Chúa tất bật bám biển ra khơi. Tôi mượn bóng trăng mà thu họ vào tầm mắt. Nhưng hình như, cái đẹp luôn khó nắm bắt, họ mờ xa dần con nước vơi đầy ngoài kia. Bóng biển trăng treo…

Chúa đang ở nơi đâu, Chúa có hiện hữu nơi đây, hay là Chúa tồn tại cả trong những điều khổ đau nhất. Tôi miên man về Chúa mà hôn lên môi em một giọt chuông ngân. Tôi thênh thang lòng Chúa mà đổ bóng dài vào đêm. “Trái tim bỏ hoang” luôn thổn thức lòng tôi vào mỗi dịp Noel từ dạo ấy…

Một năm sau, vài năm sau, nhiều năm sau, đã có những mùa Noel tôi trở lại nơi này, bầy sú vẹt ngoài kia lá đã ken dày hơn, chân sóng ì oạp vỗ bờ không còn sâu như thủa trước. Chỉ có điều bóng tôi luôn ở phía trước, ngoái nhìn chẳng thấy bóng em đâu. Câu kinh nguyện vẫn thổn thức hang sâu, ở một nơi nào hay ở chính nơi này, hay ở trong lòng mỗi đứa con của Chúa. Trăng treo bóng biển, lại là những mùa trăng gầy so bờ vai.

Tôi bước đi một mình bên biển, ngắm nhìn những vẻ đẹp hoang tàn. Những vẻ đẹp hiện hữu ngay trước mắt tôi nhưng rồi nó đã là phế tích. Bóng trăng chính là một vẻ đẹp không có đích, dẫu tôi theo đuổi nó cả đời, nhưng tôi đã thấy nó chỉ là bóng biển trăng treo, chỉ là những cái bóng đi giữa cuộc đời tôi, mơ hồ và hiện hữu. Không giống như bóng em năm nào tôi dại dột buông giọt chuông ngân.

Từ giáo đường hắt bóng qua khỏi con đê biển tôi đang bước song song, tiếng thánh ca bay xa nguyện ước, có câu kinh nào cứu chuộc cho những vẻ đẹp tôi lỡ hoang tàn. Cô gái ấy cũng như bóng trăng treo trên biển ngoài kia, sẽ là một vẻ đẹp vĩnh cửu, nhưng luôn vời vợi xa, vời vợi xa, cho dù một năm sau, vài năm sau, nhiều năm sau Noel tôi luôn trở lại nơi này.

Tôi bước hụt vào bóng tối, bước hụt vào bóng nhà thờ điêu tàn đang đổ dưới chân, những tưởng Chúa sẽ kéo tôi lên, những tưởng những reo vui hoan hỉ rộn ràng cùng tiếng chuông ngân sẽ đỡ tôi lên. Không ai hết, chỉ có bàn tay của cô gái như từ những mùa nguyện cũ kéo tôi đến thứ ánh sáng của vĩnh hằng, những vẻ đẹp vĩnh hằng. Trăng treo bóng biển…