V ẻ quyến rũ của trăng chiều phải chăng là ở sự lỡ làng, chênh vênh, chới với trong khoảng thời gian và không gian lẽ ra không thuộc về nó? Trăng bàng bạc ẩn hiện như có như không.
Ngày chưa hết, đêm chưa sang mà trăng đã trôi giữa vòm trời bảng lảng gió mây và ánh tà dương man mác. Có điều gì thao thiết! Có nỗi gì đầy vơi! Có niềm gì cô lẻ! Trăng chiều như thể một người lữ khách viễn du chẳng thuộc về một nơi nào nhất định, như một nỗi niềm người bơ vơ chẳng tìm được đồng cảm?
Những ngày đầu đi xa, lúc chiều muộn, tôi thường quay quắt trong nỗi nhớ nhà. Những lúc như thế, tôi thường phóng xe ngược lên bờ đê của dòng sông Luộc. Con đê uốn mềm theo dòng sông và những rặng tre vi vút ven bờ. Những hôm có trăng chiều, tôi thường dắt xe xuống gần vệ sông, chọn một bãi cỏ và ngả lưng để tìm cho mình những khoảnh khắc riêng tư.
Tôi ngửa mặt nhìn lên khoảng trời phớt tím loang những dải mây xam xám và nhìn mảnh trăng chiều mờ trắng. Không hiểu sao, tôi thấy mảnh trăng lẻ loi và cô độc đến lạ. Trăng đấy! Trăng vẫn hiện hữu giữa khoảng trời mênh mông mà không phải ai cũng để ý để biết sự hiện hữu ấy. Người vô tình dễ bỏ quên một mảnh trăng ngẩn ngơ nhòa nhạt giữa không cùng.
Tôi lại thả ánh mắt xuống dòng sông. Khoảng trời in nền sẫm dần nhưng phải nhìn rất kỹ mới thấy mảnh trăng chiều như một vệt sáng mỏng manh dưới đáy nước lung linh. Lòng tôi lại nhớ dòng sông Đuống tuổi thơ chấp chới trăng chiều xa thẳm. Những chiều hè, tôi thường cùng lũ bạn thả diều trên đê. Gió sông mát rượi nâng bổng cánh diều dán bằng đủ loại giấy. Khi cánh diều cong cong được gió kéo lên lưng chừng, chúng tôi hò nhau nới dây rồi chạy để con diều có thêm đà mà vun vút trôi lên trời cao.
Có lúc dây diều vướng phải cành tre mà cánh diều nháo nhào đâm xuống một bụi rậm nào đó. Có khi tôi còn chẳng tìm nổi cánh diều của mình giữa bạt ngàn bờ bãi xanh xa. Tôi ngẩn ngơ nhìn lên khoảng trời quê lộng gió. Trăng chiều! Một mảnh trăng cong vút y hệt cánh diều của tôi hiện ra đột ngột. Có khi nào cánh diều của tôi đã hóa thành một mảnh trăng chiều chênh chao giữa mây trời nhuộm ánh hoàng hôn tim tím kia không? Trí óc tuổi thơ non nớt của tôi đã từng nhiều lần đặt ra câu hỏi ấy.
Những lúc ngắm trăng chiều, tôi lại nhớ chị tôi. Chị tôi hay ra bờ sông gánh nước, giặt áo những lúc chiều muộn. Tôi thường chạy lũn cũn theo chị và tha thẩn chơi gần đó. Chị hay ngồi lặng lẽ nhìn mảnh trăng chiều lúc giặt xong. Cái hôm nhà bà Năm hàng xóm nhận giấy báo tử anh Hùng từ chiến trường Cam Pu Chia, chị cứ ngồi lặng hồi lâu bên bờ sông. Trước mặt chị một mảnh trăng chiều bàng bạc, nhòe nhoẹt ráng chiều ứa đỏ. Nhiều năm sau này, chị tôi vẫn giữ thói quen nhìn trăng chiều. Chẳng biết chị với trăng nói những chuyện gì mà lần nào tôi cũng thấy mắt chị mọng nước khi về nhà.
Chiều nay, tôi lại bước trên con đê thuở nhỏ. Cảnh sắc đã quá nhiều đổi thay. Bãi bờ bên sông nhà cửa mọc san sát. Bóng dáng những rặng tre cũng mờ khuất về môt nơi vời vợi xa. Bất giác tôi lại ngước mắt nhìn lên khoảng trời quê. Trăng chiều! Đúng! Duy chỉ có trăng chiều vẫn lẻ loi, mờ nhạt, ẩn hiện giữa bàng bạc mây trời mang mang.