Tôi thương cả những tháng ngày chiêm bao

    1045

    Thèm đến thế, một chút tâm giao, chỉ một ánh mắt thôi mà thấu cả thiên thu thăm thẳm… Thèm đến thế… Tôi thương cả những tháng ngày chiêm bao…

                           Ừ, những đợi chờ bé bỏng, mà vô chừng dũng cảm và kiêu hãnh. Thèm đến thế, chân trần trên cỏ biếc, chạm vào những giọt xanh li ti. Thèm đến thế, mùi đất ẩm và cây mục, mùi hoa dại đêm qua tắm trăng Mười Bốn.

    Có những sớm mai, trong trẻo bàng hoàng đến độ, chỉ nhìn nắng loang dần trên tường nhà thôi cũng run rẩy. Thành phố choàng lên một thứ bụi sương dịu dàng như nỗi chạm tay: Em, em…

              Cả thành phố, cây im, không một gợn gió nào. Tự lạnh bằng sương. Tự ấm bằng nắng. Tự xôn xao mình bằng cánh bầy ong và lũ bồ câu nơi ban công… Tất cả như đang tắm gội. Đang làm mới lại mình trong tít tắp những tháng ngày tiếp nối không ngừng nghỉ. Mặc kệ những còi xe ồn ã, mặc kệ những lấn chen xô đẩy, kệ cả nỗi sợ hãi đang gieo rắc lơ lửng trên đầu…

    Chỉ muốn choàng ra với phố, với những con đường dài, xem gạo đỏ, xem cây lên chồi, xem sông chảy, xem buồm về, xem một doi cát đã nhoài ra với biển cùng những khát khao, những đánh cược, nhưng mộng mơ, hy vọng và cả những đợi chờ bé bỏng… Ta thương cả những tháng ngày chiêm bao…

    Tôi nhắm mắt làm một người mù
    Trôi trên con đường quen thuộc.

                               Để nghe tiếng con sóng chậm chảy về biển. Nghe trăng khuất lặng vào mây. Nghe tiếng chó sủa váng một ngõ nhỏ nào chìm dưới hàng tre của làng chài xa. Nghe một ngọn đèn vừa tắt trong một căn nhà nhỏ. Nghe con đom đóm bay đậu trên đầu cọng cỏ vừa ướt sương. Nghe những mắt lưới đêm xôn xao nỗi buồn tôm cá dưới lòng sông Lam mùa này cạn nước… Ừ, là nỗi buồn cổ xưa, đang chạm vào tôi, thấu tỏ tôi.

    Tôi hình dung, không, tôi biết chắc những thân củi mục đang trôi niềm rã nát dưới sông. Tôi biết chắc ánh trăng đôi lúc đã buông hờ trên dải rừng bần mà lúc này xao xác tiếng một con cuốc gọi gì không rõ. Tôi biết chắc làng chài đang lơ mơ, nửa thức nửa ngủ. Có người đã trôi qua một ngày lặn lội với con nước, giờ đang mơ một giấc bé mọn trong căn nhà ẩm mùi gió sông. Có người giờ mới chong đèn lên thuyền buông lưới, hoặc đi gỡ đó. Tôi biết chắc lòng mình đang dâng lên một nỗi cô đơn hoang mạc, một niềm thương vô bờ bến, một nuối nhớ không nguôi…

               Cho ai, cho điều gì nhỉ? Cho cuộc sống mà tôi đã không ngừng trôi đi tất bật mỗi ngày. Mỗi phút mỗi giây… Sự sợ hãi, niềm lo lắng, nỗi bận rộn. Này công việc, này những người cần phải gặp mặt, này là cuộc chiến dịch bệnh … Chúng đã chiếm hữu tôi, chúng đã làm đầy tôi… Tôi không còn khoảng trống nhìn lại mình của một ngày cổ xưa. Tôi không còn khoảng trống để cảm nhận bao nhiêu nhớ thương, bao nhiêu mới mẻ, bao nhiêu sinh sôi, bao nhiêu từ biệt… đang chạm vào mình. Tôi thương cả những tháng ngày chiêm bao…

    Nhưng hôm nay, đêm trôi trên con đường quen, khi tôi tự làm một người mù… Có những điều bạn chỉ có thể nhìn thấy khi nhắm mắt. Cũng như vậy, có những điều chỉ nói được trọn vẹn, đủ đầy, khi im lặng…

              Chẳng hiểu sao những ngày mưa gió sập sùi, lại nhớ khôn cùng một thẻo ruộng mạ phất phơ trên cánh đồng làng. Nhớ cái màu xanh run rẩy trong giá buốt. Nhớ màu trời xam xám u buồn trong lòng một đứa trẻ quê luôn tưởng tượng bao câu chuyện khuất chìm trong từng nhành cây, từng bãi bờ…

                            Chẳng hiểu vì sao, mà đứa trẻ quê ấy đã bước ra khỏi màu xanh run, màu xám buồn để hòa mình vào với những sắc màu rộn rã, tươi vui, tấp nập mà không kém phần khốc liệt… Bước ra với tất cả tâm thế hồn nhiên, với cả nỗi tưởng tượng hồn nhiên… Để rồi, mới hay, lòng mình vẫn quay quắt một thẻo ruộng mạ trên cánh đồng buốt giá năm nào. Tôi thương cả những tháng ngày chiêm bao…

    Có một bài hát về hàng cây mà mình thích vô chừng: “Hàng cây là những đôi môi mặt trời. Hàng cây dìu nắng về em. Dìu em về với nơi ngồi bên tôi…”. Bài hát chưa có ai hát bao giờ ngoài người sáng tác ra nó…. Chỉ biết nó làm mình xúc động, vì khi giọng hát cất lên, người ta như nhìn thấy tình yêu.

               Có thể đi qua cả bão giông quăng quật, có thể mang mặt trời cháy khát ở trong ngực, nhưng trở về bên Em chỉ còn lại một nỗi nâng niu, dịu dàng… Và nhờ đó, mà mình từng viết về nỗi “Thương” để sớm nay chợt nhớ. Có thể xem đó là món quà tặng cho những người phụ nữ thân yêu đã và đang ở quanh mình:

    Thương người trong trẻo sớm mai
    Thương người lận đận đêm dài hư hao
    Thương bao sợi bạc trên đầu
    Thương đôi mắt chợt hoang màu khói sương
    Đôi bàn chân mỏi trên đường
    Trái tim đập nhịp tha hương mấy mùa
    Thương bàn tay nắm hư vô
    Bao nhiêu sương gió đã ùa trên vai?
    Người ơi, trời thẳm, đất dày
    Tôi thương cả những tháng ngày chiêm bao