T
ôi đã đi qua biết bao sớm mai thành phố, nghe biết bao những thanh âm náo nhiệt phố phường. Ngồi trên ban công chờ tia nắng đầu tiên cùng tí tách giọt cà phê quyến rũ, lắng nghe hơi thở phố. Vọng từ lòng đường âm thanh chói tai của còi xe lảnh lót. Tiếng người mặc cả oang oang mua mớ rau, lạng thịt ở một cái chợ cóc lấn lướt vỉa hè. Khói quạt thịt nướng bay lên từ hàng bún chả thơm lừng góc phố. Tiếng cóc cách chặt thịt gà của một ông chủ quán phở mập mạp đeo tạp dề đang tươi cười với khách ngồi đợi chật kín các bàn. Tiếng rao chạy dọc phố của những người bán bánh mì, bánh bao, bánh giò nóng vọng ra từ chiếc loa nhỏ gắn trên gác ba ga xe đạp.
Thỉnh thoảng một người thò đầu từ trong nhà he hé cửa cất tiếng gọi giật: Mì ơi… Giò ơi…. Tiếng xe đạp phanh kít… Bên bờ hồ phẳng lặng, các cụ bà đang múa quạt theo tiếng nhạc chầm chậm phát ra từ chiếc đài đĩa nước sơn đã đen bóng…Một chiếc xe đạp chở đầy hoa đỏ vàng hồng tím đủ loại lướt ngang qua phố rắc mùi hương thơm ngát những bước chân. Thành phố thức dậy từ rất sớm. Nhịp sống hối hả nhộn nhịp trong dòng chảy phố phường. Tôi đã nhìn biết bao khuôn mặt vội vã lướt đi trong cuộc mưu sinh theo guồng phát triển của đô thị. Phố trong tôi như một cô nàng lí lắc hay nói, hay cười thoắt vui đấy mà rồi dỗi hờn ngay được.
Có chiều tôi về ngang qua phố. Thấy phố hồn nhiên như trẻ thơ. Sau một hồi trống dài các cô bé cậu bé khăn quàng đỏ tung bay phấp phới ùa ra ôm cổ bố mẹ, dắt tay ông bà ríu rít để về nhà. Những tà áo trắng học trò như đôi cánh bầy chim non làm cho phố vui rộn ràng náo nức. Tiếng một đứa bé nhõng nhẽo vòi mẹ mua kẹo mút từ gánh hàng rong. Tiếng ông bảo vệ quát mấy cu cậu học trò đeo ba lô chờ bố mẹ đón đang đu lên cánh cổng trường kẽo kẹt.
Dòng người xe trên phố nối nhau như làn sóng ào ạt ngược chiều mãi không dứt cho đến lúc phố xá lên đèn lấp lánh. Lòng đường nở nang như vòm ngực của một chàng thanh niên đang độ xuân thì. Những quán trà chanh vỉa hè chật kín người ngồi. Tiếng nhạc Trịnh du dương xen lẫn với ồn ào trò chuyện. Phố vui tươi biết bao nhiêu. Tôi thường hòa vào dòng phố với khẩu trang và quần áo kín mít để tránh bụi đường, miệng lẩm nhẩm theo lời bài hát vọng ra từ hai bên hè phố. Phố thân quen đến nỗi nhắm mắt lại mà đi cũng biết mình đang ở đoạn nào, còn bao lâu nữa sẽ về tới nhà. Thỉnh thoảng tôi cùng bạn bè chọn một quán cóc quay mặt ra bờ hồ nơi hàng dương liễu rủ tóc xanh, tí tách đĩa hạt hướng dương đón những cơn gió thổi từ hồ mát lộng. Câu chuyện xoay quanh dự định cho cuối tuần dạo phố chếch in và mua sắm trong những cửa hàng giảm giá.
Ngày chớm thu phố trở nên lặng lẽ. Những cơn mưa cũng tự ào xuống rồi tự tạnh chẳng thể làm khó cho người đi đường phải bất ngờ vặn thêm nấc tay ga tăng tốc, hay tạt vào một mái hiên trú tạm. Phố mang nét mặt người trung niên qua bao trải nghiệm ngày tháng buồn vui đời người đã trở nên bản lĩnh, bình thản đón chờ biến động ập tới không báo trước. Tôi biết phố đang nằm nhớ bước chân người từng qua. Phố nhớ tiếng còi xe inh ỏi. Phố nhớ cả những bực dọc thở dài của người xe ùn lại ở mấy nút giao thông quen thuộc.
Tôi chưa bao giờ hết yêu phố ngay cả khi phố mang gương mặt trầm tư. Cũng như bao người dân thành phố này, lòng phố mong nhanh thôi người người xe xe lại ào ào thành một dòng chảy ngày nối ngày mãi không dứt trong từng nhịp thở. Phố hãy cho mình một chút nghỉ ngơi sau những tháng ngày tất bật. Để rồi, khi lá vàng trút đầy lòng đường Hoàng Diệu hay trên phố Phan Đình Phùng, những tà áo dài nhiều màu sắc lại phấp phới bay mang khoảnh khắc trong ngần phố mỗi chiều thu ửng má…