Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ trong em. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim em bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!

Thuở ấy, Sài Gòn trong hình dung của em là tất cả thế giới nơi anh. Đó là “thành phố tình yêu và nỗi nhớ” với bao nhiêu là đường phố người xe tấp nập và hàng me xanh ngắt, lá reo như thơ. Anh cứ đổ lỗi tại em mà anh yêu bài hát này. Tình yêu của anh và nỗi nhớ em. Yêu em và tưởng tượng ngày nào đó anh sẽ cùng em dắt nhau qua từng con phố trong niềm “bối rối khi cầm tay nhau” như lời ca ấy.

Nhưng anh kể em nghe, anh ghiền nhất là những cánh hoa dầu. Anh nói diện mạo thành phố của anh là loài cây này. Trước nhà thờ Đức Bà, Bưu điện trung tâm thành phố, quanh hồ Con Rùa…, cứ vàokhoảng tháng ba tháng tư, hoa dầu nở long lanh rồi rơi thành thảm hoa trên mặt đường, hè phố. Anh khiến em yêu thêm một loài hoa. Bởi thành phố sinh viên của em nào có hoa dầu! Mấy năm liền, mùa hoa nào anh cũng kèm theo thư cho em những cánh hoa đôi. Vì chỉ có loài hoa này mới có hai cánh thôi. Anh nói đó là hoa của anh và em. Em ngây ngô tin, nếu yêu một người cùng thích hoa dầu, sẽ mãi mãi thành đôi. Anh kể mỗi mùa hoa bay, anh thường tới quán cà phê Cộng sát bờ hồ Con Rùa gọi một ly đen đá cho anh, và một ly cà phê sữa cho em. Anh thích đắng, em thích thêm chút ngọt ngào. Xem như em vẫn cùng anh ngồi góc phố thân thương ấy mà ngắm từng loạt từng loạt hoa xoay theo vũ điệu của gió, rạt rào bay. Thói quen kỳ lạ vậy mà anh bảo thích lắm kia. Góc phố ấy, loài hoa ấy, vị cà phê ấy và em đã trở thành một quãng đời của anh. Dù em chưa một lần đặt chân đến Sài Gòn. Mỗi lần uống cà phê, anh thích nghe ngẫu nhiên ca khúc “Còn chút gì để nhớ” của Phạm Duy. Anh lại ích kỷ bảo đó cũng là bài hát dành cho anh vì nó có câu “May mà có em đời còn dễ thương”. Thật không gì lãng mạn bằng khoảng cách địa lý trong tình yêu, nó thổi bùng ngọn lửa tưởng tượng về những gì đẹp nhất trong nhau, anh nhỉ? Vậy mà, lỗi tại em, tại anh hay tại gì không biết nữa. Chúng ta đã lạc mất tình đầu…

     Hồ Con Rùa ngày em đến. Một trưa hè không có hoa dầu bay. Chỉ có những hàng cây cao vút, tán lá xanh um và dòng người xe tấp nập. Em cũng gọi hai ly cà phê như hai mươi năm trước anh đã từng. Quán này em đặc biệt thích bởi không gian được bài trí gợi nhiều niềm xưa cũ, vì chủ quán khuyến khích không dùng ống hút nhựa để bảo vệ mội trường. Hay đặc biệt thích vì xưa, từng có người đến đây uống cà phê cùng em trong tưởng tượng? Cà phê Sài Gòn không đậm mà dịu vị. Em như chạm vào giấc mơ xa. Mà tình yêu nào chẳng có vị đắng lẫn ngọt ngào như cà phê? Em không cố tìm anh bởi lẽ hiện tại của em chẳng thể có anh, bởi hiện tại của anh,em thuộc về miền xưa cũ. Chúng ta không cần tìm nhau nữa, để khoảng trời hoa mộng ngày xưa mãi tươi đẹp. Em cảm ơn anh, cảm ơn một vùng ký ức huy hoàng của thuở sinh viên. Cảm ơn tình yêu trong veo đầu đời, nhớ lại để mà thương. Cảm ơn anh đã cho em thêm yêu một góc phố không phải quê hương mình. Em vẫn thấy những cánh hoa bay rơi hồn nhiên, xôn xao cả khoảng trời thành phố. Như anh.

     Em vẫn yêu những cánh hoa đôi, yêu thành phố dù không còn anh như những ngày xưa cũ. Sài Gòn vẫn những mùa hoa dầu tiếp nối. Em bây giờ, tóc đã lấp lánh màu thời gian nhưng những hàng dầu cổ thụ vẫn ngăn ngắt xanh như bài thơ tuổi trẻ. Em chợt mỉm cười trong nỗi trống vắng và nhủ thầm: nếu được trở lại thành phố của tình đầu lần nữa, em cũng vẫn tới quán cà phê Cộng, gọi hai ly và ngắm phố phường, ngắm mùa hoa dầu xoay tít bay bay.