Cho Mùa thu, tháng Tám và Em!

“Rồi em đến, em đến bên anh cho anh ngỡ ngàng
Tựa như có con suối đi qua trong tim nhẹ nhàng
Và em nghiêng mái tóc mây bồng
Và anh nghe trong gió thơm nồng…”

E m chao tà áo mỏng đến bên đời ta như thế. Khẽ khàng. Để sớm nay bên thềm nhỏ, ta nghe lòng mình thương em, thương em…

Sớm nay mở cửa. Ta thấy gót son của em chạm vào ngõ vắng. Em nhẹ nhàng bước tới dưới hiên mai, ngước nhìn ta xao xuyến đợi chờ. Khoảnh khắc đó tim ta lỗi nhịp. Ta muốn ào ngay tới đặt lên môi em nụ hôn đầu đời dịu ngọt. Thổn thức. Bâng khuâng. Ta toan đưa tay ra chạm vào tà áo tha thướt khẽ bay bay của em, níu lấy ánh mắt, thơm lên nụ cười, ngắm em ngây dại. Nhưng em thuần khiết quá khiến ta không thể. Em trong sáng đến độ ta chỉ dám ước ao thầm. Tay ta chững lại. Run lên…

Em cứ đến bên ta dịu dàng như thế. Một cơn gió heo may ngấp nghé bên thềm. Gió chạm vào da thịt mơn man…Gió gieo vào lòng ta chút sắt se đầu mùa. Gió gửi cho ta hương lúa non xanh, hương thị miên man ngõ vắng, hương ổi ngọt ngào như niêm phong hết thảy tuổi thơ xưa cũ – gửi cho ta. Ôi cái hương ổi găng ngọt dịu mềm như môi em thuở ban đầu…
Và em đến. Đôi sợi nắng non vuốt ve khung cửa sổ. Nắng nhắc ta ngày hè đang khép lại sau lưng. Nắng chạm vào ta thương nhớ bâng khuâng. Thương đôi má em hồng khi ta chạm tay em trong buổi chiều thu ấy.

Và em đến. Tặng ta những đóa hoa say.
Em là đóa sen e ấp, thẹn thùng sau chiếc lá cũ càng. Ta ngẩn ngơ đi tìm. Vụng dại hít căng lồng ngực mình hương đất, hương trời, hương hoa cỏ.
Em là đóa ti gôn thắm hồng như làn môi trinh nữ. Ta xôn xao muốn chạm môi mà rụt rè không dám ngỏ. Đóa hoa mong manh tinh tế, mềm mại như nét cười ai đó làm tim ta xốn xang. Sáng nào thức dậy ta cũng dành cho mình khoảng lặng. Ngơ ngẩn ngắm em, ngắm giàn hoa xanh mướt như nỗi chiêm bao mà thầm thĩ hỏi rằng, có phải em biết ta ngốc nghếch, dại khờ mà đến để thương ta?

Em là đóa ngọc lan thơm ngát vương vào tim ta nỗi khát thèm. Một tối muộn trở về trên phố lắm ồn ào, đèn xe vun vút, ta lạc lõng, mệt nhoài vì bận rộn áo cơm. Bất giác, ta thảng thốt giật mình. Dừng lại. Bối rối. Ta ngượng ngùng gọi tên em. Ngọc lan! Ngọc lan! Phải là em đó không? Ngọc lan thuần khiết. Ngọc lan nhớ. Ngọc lan thương.

Trong tích tắc, ta tìm lại được ta trong hương hoa ngào ngạt ấy. Nồng nàn, dịu dàng, em khiến ta bừng thức. Vỡ òa. Lại thấy cuộc đời không còn thô ráp nữa. Lại thấy lòng mình ướt mềm như cơn mưa đầu thu.

Em biết chăng cuộc đời thật đẹp vì còn có em ở đó, ru ta sau những bụi bặm, gió giông. Em nhắc ta nhớ về những chiều thu cổ tích, ta lang thang ngắt những đóa lan trắng tinh khôi, cài lên mái tóc cô gái mà ta thương kiếp trước, kiếp này và muôn trọn kiếp sau. Hương hoa thầm thì những lời chung thủy, hương như tình em nhắc ta lạc lối hãy quay về…
Và hôm nay em đến. Em đến bên ta dịu dàng không một lời ước hẹn. Ta ngỡ ngàng, lạc giữa chiêm bao. Mơ màng…
Tim ta run lên hai tiếng Thu – Em!