16 C
Hanoi
Thứ bảy, Tháng mười một 30, 2024

Tản mạn Hà Nội

Tôi thường tới Hà Nội vào thời...

Giữa quê lòng lại nhớ quê

Tôi sinh ra ở quê, lớn lên...

Đèn thương nhớ ai

Trong nhiều đêm chập chờn thức ngủ,...

Ngã vào chiều xanh

Thương Nhớ Ngày XưaNgã vào chiều xanh

Chiều nay gặp lại người thương
Nôn nao nhớ những nẻo đường tuổi thơ…

                        Tôi không biết lấy gì để có thể ghi lại khoảnh khắc ấy. Tôi ước có một thợ ảnh nào đó giương máy sẵn chờ tôi, và chụp lại những rung động của tim tôi khi đó. Khoảnh khắc trái tim tôi thắt lại, rồi trào lên bao thương nhớ bâng khuâng. Đó là một hoàng hôn xanh rất xanh, giữa ồn ào phố xá, em ở đó – dịu dàng, vẹn nguyên trong tôi…

Tôi đi học, em thẹn thùng nấp sau tà áo biếc. Con bé tôi ngốc nghếch dại khờ quên cả việc mình đang đến trường. Dừng lại, ngắm em mê mải… Em dịu dàng khoe những cánh tím mong manh trên nền xanh ngọc bích. Tôi xuyến xao, ngơ ngẩn… Rồi như sực nhớ ra tiếng trống trường, con nhóc tôi ù té chạy. Vẫn không quên ngoái đầu lại, ném theo em một cái nhìn thay cho lời hẹn.

Tôi trở về trong cái nắng chang chang, hay cơn mưa bất chợt – có hề chi! Em vẫn ở đó dịu dàng, dịu dàng làm biến tan hết thảy.

           Tôi không còn thấy con đường đến trường xa ngái nữa. Con đường đến trường của tôi là một bài thơ màu ngọc bích thoảng hương găng. Ôi cái mùi hương nồng say vương vít bước chân tôi, cái mùi hương ngan ngát quyện vào bím tóc tôi mỗi buổi mai trong vắt tới trường…

Một sớm heo may. Tôi bắt gặp cậu nhóc cùng xóm cũng đang ngơ ngẩn ngắm hoa. Tôi sững lại trong giây lát. Ngỡ ngàng. Đôi mắt nai của cậu ánh lên sau vòm lá, kiếm tìm những cánh hoa màu tím mong manh. Là thật ư? Tôi tự hỏi lòng mình. Tôi không nghĩ con trai mà lại thích ngắm hoa như thế. Tôi chỉ biết là chúng thích đánh khăng, đánh đáo, bắn bi, dúm nịt và gây gổ đánh nhau…

                         Sự đặc biệt của cậu nhóc khiến tôi bị thu hút lạ lùng. Thằng nhóc kém tôi hai tuổi. Lúc đầu chúng tôi có chút rụt rè, xấu hổ. Nhưng rồi, chính những đóa găng tím biếc kia đã xóa tan đi khoảng cách giữa chúng tôi. Tôi và cậu cứ hồn nhiên lớn lên trên con đường đến trường thân thuộc ấy. Cậu hay đi học sớm hơn tôi. Có khi cậu đi qua ngõ, đợi tôi tự lúc nào. Và cứ thế hai đứa nhảy chân sáo tới trường, vừa đi vừa huyên thuyên bao nhiêu chuyện trên đời…

Cũng từ đó, tôi đã không gọi những đóa hoa mảnh dẻ, xinh xắn kia là hoa găng nữa, tôi gọi đó là hoa mắt nai.

Nhưng một ngày kia, tôi rời trường làng lên tỉnh học. Con đường ngập tràn hương mắt nai của tôi chỉ còn trong hoài niệm bâng khuâng. Tôi đã không muốn tin vào điều đó, nhưng vẫn phải ngậm ngùi quay bước.

            Ngày chia tay, cậu bạn ngập ngừng giấu chùm hoa sau tay áo. Cậu đố tôi biết là gì. Tôi dối cậu là không biết nhưng thực lòng tôi đã đoán ra. Cậu chìa bó hoa còn vương hạt sương đêm trong suốt tựa pha lê ra trước tặng tôi. Chưa bao giờ chúng tôi hái hoa trên cây. Cả hai đứa dù mê hoa lắm nhưng không đứa nào nghĩ đến việc sẽ làm đau cánh hoa mong manh ấy. Chúng tôi chọn ngắm hoa ẩn hiện, e ấp sau những chiếc lá hình mắt nai kia.

Vậy mà hôm nay, cậu tặng tôi chùm hoa ấy. Tôi cầm trên tay những bông hoa tím thuần khiết, e ấp, dịu dàng. Những cánh hoa nhỏ xinh tinh tế, như thâu hết mùi hương của bao nhiêu bông hoa khác còn đang mơ ngủ trên cây. Và mùi hương nữa. Mùi hương mê hoặc, ngọt ngào. Mùi hương khiến trái tim tôi thổn thức … Chưa bao giờ tôi thấy đôi tay vụng về của cậu lại thơm đến thế. Cũng chưa bao giờ tôi thấy mắt cậu sáng long lanh và hiền đến thế. Đôi mắt nai vương màu hoa tím bâng khuâng…

Đó là một sớm mùa thu ngát xanh, trong veo như cổ tích.
Chúng tôi xa nhau dần… Mơ hồ như khói sương…

                        Chiều thứ bảy nào tôi cũng về quê. Trên con đường về chênh vênh nắng gió, tôi miên man nghĩ. Có khi gặp một khóm mắt nai bên đường bung biêng sắc tím. Tôi nôn nao nhớ cậu bạn kém tuổi kia… Lúc đầu chúng tôi có viết thư cho nhau. Nhưng thư cũng thưa dần. Tôi cắm đầu vào học. Những lá thư của cậu bạn kia càng thưa hơn khi tôi đạt giải Quốc gia năm đó.

Tôi vẫn về quê. Nhưng không gặp cậu ấy nhiều như trước. Để chiều chủ nhật dắt xe ra đi, tôi lại miên man nghĩ một điều gì. Tôi có ngoái đầu nhìn lại. Có kiếm tìm những đóa mắt nai thuần khiết. Nhưng chỉ thấy hoa lặng im, hương vít những vòng xe…

Học hành cuốn tôi đi.
Bận rộn cuốn tôi đi.

           Và cậu nhóc bạn tôi nẻo đường thơ ấu ấy đã theo mẹ vào Nam kiếm sống. Bố mẹ cậu bỏ nhau. Cậu theo mẹ đến miền đất lạ ngút ngàn nắng gió Tây Nguyên. Tôi có viết thư. Nhưng đó là những lá thư chưa gửi. Bởi tôi đâu biết địa chỉ của cậu là gì. Và tôi biết, nếu có gửi, cậu ấy cũng sẽ không trả lời. Tôi chỉ gặp lại những đóa mắt nai trong giấc mơ ngắn ngủi. Hoa chập chờn, tan loãng giữa chiêm bao…

                         Bao năm qua đi. Bất chợt chiều nay giữa phố ồn ào, tôi bắt gặp những chùm hoa tím biếc. Hoa vẫn lặng yên không nói. Chỉ tím đến nôn nao. Thơm rưng rức lòng. Thuần thiện. Đủ để níu bàn chân tôi ngừng lại. Là tôi đã quên hoa? Hay là hoa vì tôi mà lặn lội đến nơi này? Tôi thấy cả sớm thu cổ tích hiện ra…

Thế đó. Tôi đã ngã vào một chiều xanh ngát xanh…

Check out our other content

Most Popular Articles