Không còn những cơn mưa bất chợt ào xuống như một người đang dỗi hờn ai vô cớ rồi ngồi khóc một mình. Không còn những khoảng nắng ướp vàng hoa cúc ánh lên ở một góc trời. Chỉ thấy gió gờn gợn trên da mang theo cái se se lạnh. Mùa đã sang rồi…
Mùa đông, khi cơn gió bấc đầu tiên ngập ngừng gõ nhịp trên phố phường, tôi thường ngồi bên khung cửa sổ nhỏ xíu nhìn ra ngoài trời, nhìn xa về phía bên kia cây cầu không có niềm vui được soi bóng trên một dòng sông nào. Cây cầu vượt ấy thưa thớt dòng người lại qua, tiếng còi cũng không còn lanh lảnh xé toang vạt áo chiều đang đổ mồ hôi hầm hập vì những đợt nắng thu vài ngày trước gượng mình bung nốt trên những trái bòng, trái thị…
Tôi yêu mùa đông đến nao lòng. Nhiều lúc cũng chẳng hiểu vì sao cái mùa rét mướt hanh heo ai cũng không chờ đợi mà mình lại yêu đến thế. Có lẽ bởi mùa đông là mùa thử thách sức chịu đựng và kiên cường của con người cũng như vạn vật. Những hàng cây trơ trụi lá đứng run lẩy bẩy khi cái lạnh thổi qua tưởng đã kiệt cùng sức sống. Ấy vậy mà gió mưa lạnh lẽo vùi lên dập xuống biết bao lần hàng cây ấy vẫn vững vàng chống chọi với khắc nghiệt của mùa đông. Để rồi sau những gian nan như đời người lại xạc xào lá thắm đón ngọn gió xuân ấm áp.
Tôi yêu mùa đông vì có anh ở bên lúc gió chuyển mùa.Có anh khoác vai tôi đi trên những con đường gió hun hút thổi, thỉnh thoảng lạnh đến nỗi phải hà hơi vào hai bàn tay xoa cho khỏi cóng.Chốc chốc, hai đứa quanh lưng lại ngược chiều gió đi giật lùi để người nóng bừng lên cho quên giá lạnh.
Mấy mùa đông không anh hình như lạnh hơn. Đó đây ở một nơi nào giá rét kết giọt nước thành băng trên những cành cây lạnh lẽo, như lòng tôi lúc anh nói lời từ biệt. Anh bay về phương Nam làm một cánh chim ham gió trời, ham ngọn nắng mỗi bình minh vẫy gọi. Còn tôi từng mùa đông qua đều trống trải đếm nỗi buồn của mình thả vào những đợt heo may. Và rồi dù mặc bao nhiêu lớp áo dày đủ để cái lạnh không thể len lỏi trong mình vẫn thấy lòng rét mướt.
Mỗi đầu đông, mong chờ đã thành một thói quen nhận được thư anh như hồi mới xa. Anh kể về một phương trời rời rợi nắng, rồi bất chợt mưa, như nũng nịu làm duyên. Anh bảo mình nhớ nôn nao cái lạnh đầu đông ngoài bắc mà không nơi nào có được, nhớ những chiếc lá khô lăn lạo xạo trước mỗi đợt gió mùa.Anh còn muốn gửi cho tôi chút nắng vàng đượm tình cảm của anh như trong lời một bài hát chúng tôi từng nghe khi mới xa nhau.
Đã mấy mùa đông rồi anh bận bịu không có cả thời gian để gọi điện thoại cho tôi. Mùa đông đã dần xa trong lòng anh dẫu chỉ là hoài niêm. Anh có hạnh phúc mới bên nắng vàng gió ấm, bỏ lại tôi đứng giữa trời đông mà nghe gió bấc rít gào.
Mỗi lần nhìn thấy tôi ngồi co ro bên bậu cửa dưới chút nắng chiều hiu hắt, mẹ tôi lại khẽ khàng đến bên,đưa bàn tay gày guộc nhăn nheo của mình cầm lấy tay tôi. Mẹ im lặng thật lâu, vuốt nhẹ những ngón tay đang cóng để sưởi ấm lòng con gái mẹ đang lạnh từ một mùa đông xưa cũ.Tôi ngồi bên cạnh mẹ, nghĩ về những tái tê trong lòng, thấy nỗi buồn của mình thật nhỏ bé. Cha tôi đã theo cánh hạc bay mãi về cõi thiên thai không bao giờ trở lại, bỏ mẹ với những ngày mùa đông dài không có nắng. Vậy mà mẹ chỉ thích nhìn những chiếc lá xanh nào còn vương lại mỗi khi đông về và bảo tôi “Mùa đông đầy yêu thương vẫn đang phía trước “
Mùa đông năm nay dường như đến muộn hơn. Tôi cũng không còn đợi chút nắng hắt hiu nào từ bên kia xích đạo. Tôi đang chờ một bàn tay ấm, mạnh mẽ nắm tay tôi đi suốt mùa đông đang sang… lặng lẽ.