Xuân sắp về. Từng chùm hoa dã thơm dịu bắt đầu e ấp khoe màu trắng tinh khôi bên đường. Làn gió nhẹ nâng niu mùi hương dịu dàng rải vào trong gió, ủ trên làn tóc mây mềm của người thiếu nữ. Trong ánh nắng cuối đông dịu nhẹ, từng đám mây bồng bềnh lửng lơ nơi lưng trời. Phong cảnh làng quê thật thanh bình làm tôi lại nhớ da diết những tháng ngày ấu thơ bên cha mẹ. Nhớ những ngày cùng cha tôi ngồi dưới núi ngắm đất trời sang xuân, đón chờ đàn chim thiên di trở về.
Loài chim nhỏ bé đó thật đặc biệt. Tôi không biết chúng từ phương trời nào bay tới. Cũng không biết loài chim đó tên thật là gì. Chỉ thấy cha tôi vẫn thường gọi là chim xanh đỏ bởi những con chim bé xíu ấy có hai màu xanh, đỏ. Còn tôi lại thích gọi chúng là chim thiên di. Những chú chim xinh xắn ấy chỉ to hơn ngón tay cái một chút nhưng lại có màu lông thật sặc sỡ. Có con màu xanh biếc, có con màu đỏ chót như trái ớt chín. Mỗi năm, đàn chim chỉ xuất hiện một lần duy nhất vào dịp cuối đông đầu xuân trên vùng núi quê hương tôi. Chúng thường đột ngột xuất hiện vào một ngày nắng đẹp. Trông xa, những con chim bé xíu như những quả ớt xanh, ớt đỏ ai đó vừa vãi tung lên bầu trời. Những chú chim thiên di ấy bay thành từng đàn dày như đám mây. Rồi đám mây tinh nghịch đó sà xuống đậu kín trên những cành cây re sát chân núi.
Những ngày chim về, ngọn núi già trước nhà sôi động hẳn lên. Phút chốc cả ngọn núi như được khoác lên mình màu áo mới sặc sỡ với những chấm xanh đỏ đẹp đến mê hồn. Tiếng chim chuyện trò ríu rít, rộn vang không gian vốn rất yên tĩnh khiến cho ngọn núi già như cũng ngất ngây, rộn ràng, lắc lư, rung rinh cười vui theo tiếng chim tưng bừng ấy. Đàn chim về làm cho cái giá rét còn xót lại của ngày cuối đông vội vã thu nốt những mảng mây xám xịt trốn vào trong hang núi. Những mầm cây còn ngủ yên trong lớp vỏ dày suốt cả mùa đông nghe tiếng chim ríu rít vội tách kẽ lá nhú ra những mầm xanh non mát mắt. Vài nụ hoa đào rừng nghiêng nghiêng những cánh hoa xinh theo bước chân nhảy nhót tinh nghịch của những chú chim bé nhỏ. Dòng suối dưới chân núi rì rào hòa cùng tiếng chim sôi động tạo nên một bản nhạc vừa du dương vừa rộn rã. Mùa Xuân như ùa về theo những cánh thiên di.
Hồi còn nhỏ, vào những ngày đàn chim trở về, tôi lại vòi vĩnh, đòi cha tôi đưa lên chân núi để được tận mắt ngắm đàn chim xanh đỏ. Cha đi trước, tôi lon ton theo sau. Dốc núi, đường trơn, hơi thở như lùa qua tai. Vậy mà cái cảm giác háo hức vẫn dâng lên trong lòng bởi chút xíu nữa thôi cha con tôi sẽ được tận mắt ngắm nhìn những chú chim bé xinh, đáng yêu đang vô tư nhảy nhót mà chẳng màng đến sự xuất hiện của hai cha con tôi. Tôi và cha cứ ngồi đó vừa ngắm nhìn đàn chim thiên di nô đùa, nhảy nhót vừa ngắm hoàng hôn buông dần bên sườn núi. Nắng in hình cha con tôi vào lưng trời. Bóng cha vững chãi, mạnh mẽ còn bóng tôi bé xíu nép bên cạnh cha. Hai chiếc bóng đổ dài xuôi theo nắng chiều.
Loài chim thiên di bé nhỏ, đáng yêu chỉ dừng chân nơi dãy núi trước nhà tôi dăm ba ngày rồi lại cất cánh bay đi. Chúng xuất hiện thật bất ngờ và cũng biến mất bất ngờ vào không gian mênh mông như chưa từng có mặt ở nơi này. Những ngày vui đó cha thường vừa ngắm nhìn chúng vừa nói:
– Năm nay đàn chim bay về nhiều trời sẽ rét lắm đây!
Chẳng biết mùa đông năm đó trời có rét nhiều không nhưng năm nào đàn chim về muộn tôi lại thấy cha tôi thấp thỏm không yên. Ông ra ngóng vào trông, thỉnh thoảng lại đưa mắt ngước nhìn lên ngọn núi xanh thẫm trước nhà như có ý chờ mong. Sự xuất hiện của chúng như hẹn ước không lời với cha. Loài chim chỉ trở về vào những ngày giá rét luôn được cha tôi mong chờ như chờ những đứa con đi xa lâu ngày trở về. Dù chỉ muộn một ngày cũng thấy thấp thỏm, lo âu: “Liệu năm nay đàn chim có trở về?” Năm nào cũng thế, mỗi khi đàn chim trở về, mắt cha tôi lại lấp lánh niềm vui. Hễ cứ nghe thấy tiếng ríu rít của loài chim nhỏ nơi lưng chừng núi là ông lại bỏ hết công việc đang còn dở dang, vội vã dắt tôi lên núi. Để rồi lúc đàn chim cất cánh bay đi tiếp tục hành trình vạn dặm của mình cha tôi lại thương nhớ, lại lặng lẽ đếm ngày, đếm tháng mong chờ ngày trở về của những cánh chim vào mùa xuân sau.
Bao mùa xuân đã trôi qua. Bao mùa lá xanh úa vàng rồi rụng xuống. Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi. Chúng tôi lớn dần lên rồi rời xa quê hương, rời xa ngọn núi có loài chim màu lông xanh đỏ rực rỡ chỉ trở về khi tết đến xuân về. Hình bóng những chú chim thiên di thân thương đã gắn bó suốt một thời tuổi thơ lam lũ cũng dần mờ phai trong ký ức của tôi. Năm tháng vô tình, khắc nghiệt đã bào mòn sức khỏe của cha. Tấm lưng vững chãi mà ngày xưa tôi thường dựa vào trong những chiều cùng cha ngắm hoàng hôn rơi bên sườn núi bây giờ còng hẳn xuống. Cha tôi không còn khỏe mạnh như thủa xa xưa nhưng tâm trí ông vẫn còn minh mẫn. Cứ đến mùa đàn chim trở về, ông lại một mình chống gậy lên chân núi, lặng lẽ ngồi ngắm hoàng hôn, lặng lẽ đợi chờ. Không biết cha tôi chờ đợi loài chim tránh rét bay về hay chờ đợi chúng tôi, những đứa con chẳng khác nào những cánh chim thiên di đang ở xa tít phía chân trời.
Có lúc, trong khoảng lặng của cuộc sống vội vã với biết bao bộn bề, tôi chợt giật mình vì thấy mình nhiều khi quá vô tâm với chính những người thân yêu ruột thịt của mình. Có lúc tôi miệt mài vùi đầu vào công việc đến quên cả thời gian, cũng có lúc ngồi ôm điện thoại cả giờ đồng hồ chỉ để tán dóc với một ai đó, mà quên mất rằng nơi quê nhà cha già của tôi cũng hằng ngày mong một cuộc điện thoại của con, mong được nghe thấy giọng con dù chỉ vài phút.
Tôi cứ yên tâm rằng cha luôn mạnh khỏe mà đâu biết mỗi ngày trên mái tóc cha ngày càng thêm nhiều sợi bạc. Tôi cũng giống như loài chim xanh đỏ nơi núi vắng quê hương, cứ biền biệt nơi phương trời xa thẳm, trở về và ra đi bất ngờ vài ngày ngắn ngủi. Để lại cha tôi với khoảng không gian cô đơn mênh mông, chỉ biết tựa vào bóng chiều, tựa vào tháng năm dài nơi quê nhà. Để rồi cứ vào những ngày cuối đông đầu xuân, cha lại ngóng về phương trời xa xem chúng tôi những đứa con đi xa có trở về.
Lại một mùa xuân nữa đang về. Cây đào đầu ngõ đang trút bỏ những chiếc lá cuối cùng của mùa cũ, từ nhánh cây gầy nhú lên vài chiếc nụ phớt hồng xinh xinh. Và chắc hẳn nơi quê nhà, cha tôi lại đang ngồi tựa cửa ngước nhìn lên ngọn núi biếc xanh ngóng chờ. Đàn chim thiên di bé nhỏ, có màu lông sặc sỡ, xinh xắn ấy có chở mùa xuân về bên sườn núi.