Đ ã rất lâu rồi, tôi chẳng còn tìm đến thói quen thời son rỗi, ngồi lên xe và lòng vòng ra những con đường ngoại ô để hòa mình vào mờ mờ sương phủ quanh bạt ngàn nương rẫy xanh rì mướt mát cà phê, cây cỏ.

Vậy nên, những hôm nào sương đỏng đảnh sà vào phố trong những buổi tinh mơ mờ tỏ hoặc những đêm phố đã lên đèn sương bất chợt sà xuống một đoạn đường nào đó trong những khoảnh khắc nhất định rồi tan loãng, tôi như người mộng du trôi trong lớp mờ mờ mát lạnh ấy với niềm thích thú vô cùng tận. Tôi gọi những khoảnh khắc ấy trên vùng đất mình gởi gắm thanh xuân là miền sương tản phố, một cái tên gợi lên bao mềm mại trữ tình cho phố, hay phải chăng là cho chính riêng tôi và một ai đó ảo mờ ở nơi nào đó xa xôi.

Cảm giác trôi trong sương là một cảm giác dịu dàng nhất của thiên nhiên dành cho cái đứa mang tâm hồn nhạy cảm như tôi. Và tôi trộm nghĩ, chắc đâu đó cũng có vài ba người lãng đãng giống mình khi cứ thấy sương buông lòng lại thẫn thờ mơ mộng. Công bằng mà nói, những ngày còn thơ bé, khi phải đạp xe phong phanh áo mỏng qua những cung đường ngoại ô về phố thị tìm con chữ, tôi đã từng ghét cái mịt mờ nhân ảnh mỗi sớm mai thức giấc. Cái áo ấm mỏng manh không đủ sức giữ ấm cho cơ thể đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn. Cảm giác âm ẩm thấm vào quần áo giữa những ngày sương giăng cũng khiến tôi khó chịu biết chừng nào. Chẳng hiểu những tháng ngày trở thành thiếu nữ điều kì diệu gì đã tác động mà làm thay đổi hoàn toàn cảm giác của tôi. Từ cảm giác khó chịu, tôi dần dà yêu cái se se âm ẩm của làn làn bụi rây lúc nào không biết nữa. Vậy đó, tình yêu ấy vẫn tha thiết đến tận bây giờ.

​Miền phố dày sương là đặc sản của xứ này. Phố trên cao càng thơ mộng hơn vẻ ngoài vốn có trong những khắc giờ sương sà vào lòng phố. Những con đường cánh võng nhấp nhô trong tinh sương còn ngái ngủ khiến cho phố như dài ra mãi. Tôi òa vào phố với những buổi sáng đầy hứng khởi sau ca tập yoga đầu ngày, tranh thủ khi mọi người chưa kịp túa ra các ngả đường, phố lúc này còn thênh thang lắm. Lúc ấy, tôi hít căng lồng ngực để đón những hân hoan an lành mà thiên nhiên đã thương mến gởi trao. Sương chùng xuống phố trong những sớm mai khiến cho phố thêm phần thi vị. Sương soi đèn vàng trầm mặc mang một vẻ liêu trai đến ngỡ ngàng. Và hẳn là trên những con đường trở về làng bản sương cũng kịp lưu luyến lá cành, để những mảng xanh um hai bên đường mòn được tiếp thêm sinh khí mà cho quả ngọt trái sai hứa hẹn mùa vàng.

​Tôi chạm miền sương tản phố trong một ca khúc cùng tên của một nhạc sĩ vùng đất hoa vàng mà cứ thẫn thờ. Cả một miền ký ức diệu vợi được đánh thức với những cảm xúc quá đỗi ngọt ngào. Pleiku yêu thương đi vào những âm giai bổng trầm da diết. Miên man với những lời thủ thỉ, Pleiku khoác lên mình màn sương mỏng và nhẹ nhàng đi vào thơ nhạc, vào những kí ức thẳm sâu của biết bao người. Từng ca từ rót vào lòng mở ra một phố sương yểu điệu, đằm sâu của “mái phố sương mù, miền dã quỳ đơm bông nở tràn đáy mắt em reo”. Sương Pleiku níu lòng lữ thứ, níu cả những người con lỡ trót xa quê nhưng vẫn đau đáu khôn nguôi.

Phố trong sương mà anh cũng trong sương. Cho dẫu thế sương vẫn là sương phốHoàng Trần

Dẫu biết rằng những ngày phố núi mờ sương sẽ làm cho nhiều tâm hồn thổn thức. Nhưng cũng hiểu thêm rằng cuộc sống mưu sinh trong nhờ nhờ hơi sương sẽ cơ cực rất nhiều. Tôi đi vào màn sương mỏng với niềm thích thú thụ hưởng. Nhưng có những chuyến xe xuyên sương lúc tảng sáng với kìn kìn rau củ quả cho kịp phiên chợ sáng, hẳn những đôi mắt căng đêm sẽ mệt mỏi vô cùng. Mới hiểu, đôi khi niềm vui của người này lại là nỗi buồn của người kia, hạnh phúc của mình hay đâu lại là những đắng cay ai đó. Sự thấu hiểu, cảm thông để dung hòa mọi thứ luôn là lời nhắc nhở trong lòng, để mình tiết chế nhiều điều. Nhìn vạn vật với những quy luật chung riêng để tự sửa mình cho hài hòa mà vẫn không mất đi bản ngã quả là một điều chưa bao giờ dễ dàng.

Miền sương này luôn là nơi tôi tha thiết. Để những ngày tản phố, tôi và phố như hiểu nhau hơn. Hiểu để thương, để những lúc đắn đo đi ở sương phố sẽ luôn là điều níu giữ, là nơi tâm hồn tôi quay về sau những mệt mỏi đắng cay. Ai cũng cần có chốn để neo giữ lòng mình trong bộn bề cuộc sống. Thì với tôi, miền sương tản phố luôn chứa đựng những ân tình. Tôi nương theo ân tình để cứu rỗi lòng mình. Và để được sống những tháng ngày thanh xuân từ tốn, dịu dàng đong đầy yêu thương.

Tác giả: Ngô Thanh Vân
Bài trướcBún ốc Hà thành
Bài tiếp theoTình cốm
Ngô Thanh Vân
Tôi hát bài hát dành cho mình đoản khúc thu. Và những điều đã cũ ý nghĩ cũ. Ngôn từ cũ. Tư duy cũ. Cảm xúc cũ… con tàu chạy trên đường ray cũ ru tôi ngủ trong giấc thiên di thấy tôi bay về phía mặt trời xé toang vỏ bọc thiêu thân lao vào lửa đốt mình tái sinh.