Tôi là Võ Khánh Thủy

Thành viên của Tản Văn Hay từ 27 tháng 8, 2019.

T hức dậy, thấy những giọt mưa long lanh trên những lá cây. Cơn mưa chiều và đêm qua giúp cho không khí lâng lâng, man mát, nhè nhẹ, làm dịu cái nắng chang chang của mặt trời mọi ngày. Bóc tờ lịch mới ngỡ ra: Ồ, Lập Thu !

Ra cửa, đón nhận mùi hương nồng nàn của trái ổi đào còn sót lại vì hôm qua bọn trẻ chưa phát hiện được. Mở căng lồng ngực hít hà mùi thơm đến ngất ngây. Dường như trong mùi thơm nồng còn điểm thêm chút ngọt ngào được vun bồi từ đất của mảnh vườn nho nhỏ.

Nhờ gió nhẹ thổi qua khiến ta mơn man những ảnh hình của quá khứ xa xưa êm đềm: Những ổi, khế, du da, chua ke, thanh trà … Có lẽ kí ức tuổi thơ với ai cũng thế, kí ức luôn mang đến cảm giác mọi thứ đã qua đều đẹp đẽ, thân thương… Với tay đón những bông hoa giấy thân gầy mỏng manh đã nhạt màu rụng bay qua khung cửa sổ, cảm nhận chúng thật thanh thản, nhẹ nhỏm như sợi gió vô tư, chẳng cần bon chen, vội vã… Đứng trên ban công nhìn sang giàn mướp nhà bên rực rỡ vàng, màu vàng dân giã mà nao lòng, cái màu vàng mơn man của hoa xen lẫn màu xanh non mượt mà của lá xoè ra vẫn thách thức nắng cuối hạ oi nồng. Nhìn những chùm hoa mướp cong cớn tươi xinh, bỗng nhớ những câu thơ rất đỗi thân thương của thi sỹ Hoàng Nhuận Cầm:

Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng trên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa mướp vàng, hoa mướp của ta ơi!…

Đường sân đầy lá và hoa rụng. Mẹ bảo con dậy quét sân. Đứa con gái giống mèo lười dậy muộn ưỡn ờ gắng gượng tha cái chổi ra quét, một tay chống nạnh, một tay dơ cán chổi lên hỏi cây lộc vừng to đùng trước sân rằng: Sao mày không rụng một lần cho tao quét luôn thể? Nó vừa quét vừa phàn nàn với mấy khóm cây đào, sao mẹ trồng nhiều cây thế? Mà sao không trồng nhiều cây xương rồng cho con đỡ phải quét lá khô thế?.. Trẻ con, cái gì cũng vậy, chưa làm đã muốn xong, giống y chang ta ngày nhỏ. Ngày ấy ta đâu biết rằng mỗi chiếc lá như mỗi sự sống, mỗi loài cây cho mỗi cuộc đời. Mỗi mùa cho mỗi vẻ diệu kì khác nhau: Mùa xuân mầm biếc, mùa hạ xanh tươi, thu về lá vàng úa, rụng xuống gốc để rồi đông sang kết thúc một chu kỳ của tạo hóa.

Cũng giống như con người thôi, mỗi chiếc lá rơi mang theo trong nó cả bầu tâm tình thầm kín của đời mình. Những chiếc lá kia có khi là sự vui vẻ, sung sướng, hoan hỷ vì đã hoàn thành sứ mệnh; cũng có khi là sự trăn trở, nuối tiếc thời lá còn xanh, và có thể mang trong đó có cả sự hờn ghen, oán trách cho thân phận ngắn ngủi của mình. Thế giới tự nhiên là thế, nó vận động mênh mông vô hạn, vô cùng. Và giữa mênh mông đó, con người với nó chỉ là thân phận bé nhỏ, mau chóng tàn phai.

Dẫu con người ta cố dừng lại, cố chậm hơn, cảm thụ nhiều hơn thì những tàn phai của những chiếc lá kia cũng không thể nào khác được. Dẫu ta muốn níu kéo, gia hạn điểm tô cho cuộc đời bao nhiêu màu sắc đường nét thì dòng chảy thời gian cũng cứ chảy không ngừng. Và rồi những cơn gió heo may như người bạn thân tiễn đưa những chiếc lá rụng về với cội. Rồi chúng tiếp tục cuộc đời hòa vào lòng đât, gieo mầm cho sự sống khác sinh sôi, tươi mới.

Với các nghệ sỹ, trong thi ca, mùa thu là mùa yêu thương. Phải chăng, thiên nhiên đẹp, cũng như họ, không có tên, không có tuổi. Mỗi khi thu về, với tâm hồn nhạy cảm, nghệ sỹ thả hồn mình vào những câu ca với sự dịu dàng, duyên dáng lãng mạn, mộng mơ. Những lúc trời xanh mây trắng, đi dưới nắng thu, họ thấy tâm hồn thoải mái lâng lâng . Ta nhớ đâu đây, không rõ tác giả những vần thơ tình xao xuyến đến như trái tim vỡ vụn vì nhau, vì thu:

“…Em đồng dạng cùng thu đa cảm.
Nuôi tôi xanh những ngọn thơ tình.
Xin được chọn thu làm thời điểm.
Để xa em biệt cõi nhân sinh…” .

Còn ta, ta không là văn nhân, không là thi sỹ nhưng trong mỗi sớm mai, có sương giăng giăng đầy ngõ, có cánh nhạn kêu sương, có ánh bình minh chiếu qua ô cửa sổ và tiếng trẻ ríu rít hân hoan cho buổi tựu trường cùng thảm lá hoa đầy đường, đầy ngõ như sáng nay thì ta lại cứ đong đầy những nỗi mênh mang hoài niệm.

Kí ức ùa về hình ảnh của ta và lũ bạn năm tháng đi bộ trên con đường cỏ xanh đẫm sương đến trường, vừa đi vừa rẽ vào những hàng sắn mỳ, thò tay vớt những giọt mật dưới bè lá, ngọt ngào làm sao! Đó là niềm náo nức đầu thu những đồi sim vẫn còn lúc lỉu những quả. Đó còn bao nỗi vất vả một nắng hai sương của cha mẹ ta, giọt mặn chát của mồ hôi giờ vẫn còn đó, chưa khô…

Ai đó đã từng nói “Chiều là thu của ngày, thu là chiều của năm”. Vậy mùa thu của đời người là ở độ tuổi nào? Có lẽ tuổi của ta, ngoài 40 nghĩa là ta đã bước sang mùa thu rồi.

Thế rồi giữa bao bộn bề cuộc sống, ta thấy mình quá vô tình, vô tư, đã không nhận ra những diệu kì của tạo hóa. Để bây giờ thấy mình già nua và cô lẻ. Nhưng có lẽ thu đến trong buổi sớm này, ít ra cũng đã nhắc ta một điều rằng:

Ý nghĩa cuộc sống đâu phải chỉ tính bằng thời gian, mùa màng? Nó có ý nghĩa dù trong khoảnh khắc và chỉ khi ta không từ bỏ nó mà thôi.