Tôi đã đắm say em như thế
Ánh đèn vàng hiu hắt nhưng đủ sáng để tôi nhìn rõ em. Nhìn em, tôi nhìn lại chính mình. Hoá ra bấy lâu nay, tôi là em và em cũng là tôi. Nhìn lại những điều đã trải qua, tôi có niềm vui lẫn nỗi buồn, có người yêu thích lẫn ghét ganh, nhưng đến giờ phút này tôi vẫn là chính tôi, vẫn yêu đời và vui với những điều mình đang có. Cũng như em chọn một đời bình lặng nhưng vẫn đủ đắm say để níu chân người cần ở lại.
M ột lần tình cờ, tôi đã gặp em trong một đêm mùa thu đầy gió. Em là ai và đến từ đâu tôi còn chưa kịp rõ mà đã khiến tôi vấn vươn suốt chặng đường hôm ấy. Em hoà cùng gió, gió phả vào tôi hương em đượm nồng. Khoảnh khắc ấy tôi thấy lòng mình muôn nỗi xốn xang chẳng biết từ đâu lại ùa về.
Tôi dừng lại một lúc lâu để cảm nhận em gần thêm chút nữa. Em thật thơm, một mùi thơm rất riêng chẳng thể lẫn vào đâu được. Em quyện mình trong đêm, em cuộn tròn vào lòng gió. Gió đưa em đi thật xa. Tôi soi rõ bóng mình nhưng chẳng thấy được em. Để rồi tôi phải tìm em thêm đôi ba lần nữa mới nhận ra rằng em thật đẹp và tinh khôi như chính tên em: “Hoa sữa”
Em khoác trên mình bộ áo trắng tinh như cô gái tuổi đôi mươi e ấp và thẹn thùng, nép mình vào vòm lá. Từng chiếc lá cứng cáp ôm lấy em như bàn tay mẹ đang chìa ra ấp ôm đứa con bé bỏng vào lòng. Từng cánh hoa nhỏ li ti xếp cạnh nhau kết thành từng chùm trắng xoá một góc trời. Em lặng lẽ đợi chờ một cơn gió đi hoang nào đó ngang qua sẽ cựa mình bung hương.
Tạo hoá ban cho em một hình hài đơn sắc, tưởng như sẽ khiến em bị lãng quên, nhưng lại cho em một mùi hương đặc trưng khiến em trở nên thật đặc biệt đến nỗi bao người phải mòn mỏi kiếm tìm, trong đó có tôi. Một chút da diết pha thêm chút ngọt ngào, một chút nồng nàn pha một chút đắm say, em khiến bao tâm hồn thêm xao xuyến, vấn vương không rời. Chính mùi hương ấy đã từng vá víu bao tâm hồn xước mẻ, để mỗi lúc thấy lòng mình rỗng tuếch người ta lại tìm em, hít một hơi tràn đầy lồng ngực tự dưng mọi muộn phiền đều tan biến. Ai vô tình mang niềm thương nỗi nhớ thả vào hương hoa sữa, để mỗi độ mùa về ta lại bồi hồi như tìm lại được điều gì đó đã mất từ lâu.
Hương hoa sữa man mác tràn qua cánh mũi rồi ở lại đó suốt mấy năm qua để ta cứ mãi ngóng trông những mùa hoa kế tiếp.
Mặc kệ ngoài kia bao loài hoa đang cố vươn mình khoe sắc. Mặc cho với nhiều người em thật tầm thường và mùi hương ấy cũng chẳng hề dễ chịu. Mặc cho bao người đang muốn lãng tránh em thật xa, em chẳng đoái hoài. Em bằng lòng và kiêu hãnh với những gì mình đang có. Vì đó là chính em.
Em vẫn nghiêng mình giữa lòng phố, lặng thầm và từ tốn chờ mùa mới sang. Yêu em, tôi nhủ rằng mình phải thành một người nhẫn nại và thuỷ chung, bởi em đến và đi không một lời hẹn ước.
Chỉ ai thực sự yêu mới đủ kiên nhẫn mà đợi chờ, để rồi bất chợt một ngày nào đó trên phố ta bất giác nhận ra một mùi hương quen thuộc vừa phảng phất ngang qua, ta lại dáo dác tìm một hình dung năm ấy. Trái tim ta lại rung lên từng nhịp đập xốn xang, hân hoang như người mới biết yêu lần đầu.
Có vài lần vì quá nhớ hương em, tôi đã chạy khắp Sài Gòn chỉ mong có thể gặp em thêm một lần, nhưng đành ngậm ngùi. Có lẽ em muốn tôi phải nhớ em và kiên nhẫn hơn chút nữa chăng? Tình cờ năm ấy, tôi chuyển nhà, chuyển việc về nơi mà tôi chưa từng đến trước đây, thật tình cờ tôi lại gặp em. Chưa bao giờ tôi thấy mình gần em như thế. Phải chăng đó là định mệnh? Về nơi có em tôi như cá gặp nước, như được là chính mình. Giá mà em có thể biết tôi đã vui sướng đến chừng nào khi biết sự hiện diện của em nơi này, để em biết lòng tôi yêu em nhiều đến bao nhiêu. Có em, tôi như có thêm người bầu bạn mỗi khi áp lực công việc và cuộc sống bủa vây. Mỗi lúc như thế tôi lại một mình đứng trước em, nhìn em thật lâu dẫu biết em chưa đến, nhưng tôi thấy lòng mình nhẹ tênh.
Đêm nay gió lùa về nhiều hơn đêm trước, dường như thành phố đang cựa mình thay áo, em cũng đang cựa mình hé những nụ đầu tiên. Có cơn gió nào vừa ghé ngang qua mang em đến bên tôi, cũng trong một đêm thênh thang như lần đầu gặp em, nhưng lần này tôi chẳng cần tìm em nơi nào xa xôi nữa. Em ở ngay đó, trước mắt tôi đấy thôi. Em lại về vì em biết có người vẫn từng ngày ngóng tin em. Trái tim tôi vẫn rộn ràng như hồi nào em đến. Chẳng có điều gì có thể lý giải được tình yêu. Cũng chẳng biết tự bao giờ tôi đã đắm say em như thế. Tình yêu là thứ khiến ta cứ mãi thao thức mong chờ dù có là bao lâu đi chăng nữa thì lòng mình vẫn háo hức và vui mừng.
Ánh đèn vàng hiu hắt nhưng đủ để tôi không lạc mất em. Ngắm em, tôi như nhìn ngắm lại chính mình. Hoá ra bấy lâu nay, tôi là em đấy ư và em cũng là tôi trong những khúc xạ cuộc đời?
Nhìn lại những điều đã trải qua, vuốt ve niềm vui, nâng niu nỗi buồn, tôi nào còn biết đến sự ghét ganh cũng đã từng tồn tại trong cuộc sống này, mà có thể trong cả cách ai đó dành cho tôi, cho em… Nhìn qua khung cửa sổ bé nhỏ, thế giới ngoài kia vẫn rộng lớn và náo nhiệt. Và tình yêu và niềm tin vẫn như em đang buông xuống dịu dàng. Thứ yêu thương đủ níu bước chân người. Bình lặng thôi thì chưa đủ, đời thường cũng cần lắm những đắm say… Hoa sữa và em…