ra Giêng, dẫu lòng người đã mặc định sang Xuân, đất trời năm nay không hiểu sao vẫn bịn rịn mãi với khúc giao mùa, Đông cứ dùng dằng cùng sương lạnh và gió rét. Chiều xám lạnh giăng mây xuống những thung xa đồi vắng khiến người bất giác nao nao buồn, không dưng thấy thèm cái màu tươi sáng óng ánh ngọc ngà của những ban mai đầu xuân ấm áp.

Mới hôm nao hương Tết đậm đà thế nay đã tan mau theo sự tàn úa của những bông mai, bông đào cuối cùng, chỉ còn những đài hoa đang kết trái và lộc non dần sắt lá lại trên cành.

Tết trôi qua nhanh như một giấc chiêm bao, khiến người ta giật mình sực tỉnh, thấy những ngày qua mình mải chạy đua sắm Tết, quá vồn vã đón Xuân mà chưa kịp tận hưởng, nâng niu từng khoảnh khắc mới mẻ, ngọt lành của năm mới. Đời người, tiếc nuối lớn nhất là bỏ lỡ thời gian, mà thời gian đẹp đẽ nhất của đời người lại chính là mùa xuân và tuổi trẻ. Làm sao níu giữ được tháng ngày khi xuân-hạ-thu-đông mãi chảy trôi theo quy luật của đất trời, và cuộc sống của chúng ta vẫn luôn như guồng quay bất tận?

Có phải sự bận bịu là tác nhân lớn nhất khiến con người mệt nhoài theo năm tháng? Như kẻ đeo hành lý trên vai, mang gánh nặng đường dài, ai trong chúng ta lại chưa từng có cảm giác đi hoài không tới đích khi suốt cuộc đời cứ chồng chất, nối tiếp những lo toan cơm áo cửa nhà, sự nghiệp công danh, tiền tài sức khỏe? Có phải chỉ khi ngày khép lại và màn đêm buông xuống, khi những ồn ào náo động của cuộc đời phồn tạp ngoài kia tạm dừng sau cánh cửa, khi thân, tâm đều được nghỉ ngơi sau những giờ làm việc mệt mỏi, căng thẳng, con người mới được tận hưởng chút ít sự thảnh thơi? Hay chỉ đến kì nghỉ lễ, khi không phải giải quyết việc cơ quan, được đi du lịch đâu đó cùng người thân, bè bạn, mới là lúc con người ta tận hưởng cuộc sống? Có phi lí không khi cả đời chúng ta học hành, phấn đấu để có công ăn việc làm, có nghề nghiệp ổn định, không chỉ vì thu nhập mà còn vì để cuộc sống cá nhân trở nên có ý nghĩa, rồi lại mong có một ngày được thoát li tất cả mọi sự vướng víu, bộn bề của công việc để sống trong sự nhàn rỗi, thảnh thơi? Suốt nhiều tháng năm dài tôi đã ngộ nhận như vậy nên lúc nào cũng thấy mình vất vả, cảm giác quanh năm như trong cuộc chạy marathon không có điểm dừng.

Đến nửa đời tôi mới nhận ra, chính niềm vui nhỏ bé trong từng khoảnh khắc bình dị của cuộc sống, chính sự trải nghiệm đầy đủ mọi cung bậc trong đời như buồn/vui, sướng/khổ, được/mất cùng sự vật lộn vươn lên mỗi ngày trong hành trình sống mới làm nên ý nghĩa đẹp đẽ của cuộc đời. Nhớ lại, những ngày hè năm nọ khi chồng con đưa nhau về quê nội, tôi ở lại một mình vì còn công việc cơ quan. Sự nhàn rỗi ban đầu được tôi đón nhận một cách hào hứng, nhưng chỉ sau mấy ngày, tất cả trở nên trống trải nhạt nhẽo đến mức vô vị. Dù không phải tất bật thức con dậy, hối hả giục chúng đánh răng rửa mặt, thay áo quần, ăn sáng đến trường, không phải lo bữa trưa, bữa tối nhưng đời bỗng chênh vênh như mất đi điểm tựa. Thì ra, sự bận bịu mà tôi chung sống mỗi ngày không làm tôi trở nên kém cỏi mà chỉ thúc đẩy tôi nỗ lực chu toàn hơn để tròn vai trong gia đình cũng như ngoài xã hội. Và tôi tin, những người phụ nữ, những người đàn ông đang hối hả đâu đó trên đường, ngoài ruộng nương, trong công ty, trong trường học, ở văn phòng hay xí nghiệp…đều đang gánh vác sứ mệnh cao cả, thiêng liêng của mình, là mẹ là cha, là vợ là chồng, là con là cháu, là điểm tựa thân yêu của những người mà họ sẵn sàng chịu đựng mọi vất vả, gian truân, thậm chí hi sinh để bảo vệ.

Để lòng bận bịu

Càng trưởng thành, càng trải nghiệm cuộc sống ở nhiều chiều kích khác nhau, tôi càng nhận ra, bận bịu hay nhàn rỗi không nằm ở thời gian, công việc mà nằm ở cách ta tận hưởng cuộc sống. Người ta vẫn có thể thong thả, nhàn rỗi ngay cả khi bận bịu, đó là phong thái sống tận hưởng sự thảnh thơi trong từng khoảnh khắc. Tôi biết có những con người của công việc, thời gian của họ là vàng bạc, nhưng chính họ lại cho thấy, dường như thế giới đang trôi vội vã ngoài kia không liên quan đến mình khi có thể thong thả nhấp một chén trà trong sương sớm trước giờ làm việc, đọc một quyển sách khi đang đợi giờ bay, dừng lại một vài giây khi đang đi trên đường để giơ máy ảnh, điện thoại ghi lại một một hình ảnh đẹp đẽ nào đó của thiên nhiên, đời sống đang hiện ra trước mắt… Đó chắc chắn không phải là sự góp nhặt niềm vui nhất thời hay sự tìm kiếm hạnh phúc ngắn hạn, mà xuất phát từ một lối sống biết chắt chiu những giá trị quý báu trong từng giây phút của cuộc đời.

Tôi rất thích một câu nói: “Hạnh phúc là hành trình, không phải là đích đến”. Điều làm con người già nua, phiền muộn đôi khi không phải vì tuổi tác, hoàn cảnh mà vì cảm giác mệt mỏi khi đuổi theo những mục tiêu xa vời. Những lo lắng về tương lai, những nuối tiếc hay hoài tưởng về dĩ vãng cũng dễ khiến người ta để vụt mất những giờ phút quý báu của hiện tại. Hãy để lòng bận bịu với những xúc cảm yêu thương, như cách trái tim ta vẫn luôn đập trong từng giây phút. Một cõi lòng an tĩnh không phải một cõi lòng vô ưu mà chính là biết điều gì cần nắm giữ, điều gì cần buông bỏ, biết chuyển hóa hài hòa những điều cần và những điều yêu thích, những giá trị cốt yếu và những giá trị làm cho cuộc đời trở nên đẹp đẽ hơn.

Như trong chuyện Nhà giả kim của Paulo Coelho, có một đoạn khá thú vị, một thương nhân gửi con trai mình đến một nhà thông thái, nhờ ông dạy cho người con bí quyết để đạt được hạnh phúc. Anh con trai đi ròng rã bốn mươi ngày từ sa mạc mới đến được tòa lâu đài nguy nga trên núi cao, “nhưng ta yêu cầu anh làm hộ một điều”, nhà thông thái nói rồi đưa cho anh một chiếc muỗng con đựng hai giọt dầu và bảo, hãy cầm theo cái muỗng này và đi xem lâu đài, nhớ đừng làm sánh dầu nhé. Người con trai ban đầu chỉ chăm chăm vào hai giọt dầu nên đã không thể nhìn thấy những thứ tuyệt mĩ trong tòa lâu đài như những tấm thảm Ba Tư, khu vườn tráng lệ, những cuộn giấy da tuyệt hảo… Cũng thế, khi được yêu cầu hãy mang cái muỗng theo và quan sát lại, anh con trai đã đánh rơi hai giọt dầu trên muỗng lúc nào không hay.

Mỗi chúng ta trong đời chẳng phải đều đang mang theo những giọt dầu trên muỗng đó sao – như bổn phận, nghĩa vụ, trách nhiệm với bản thân, gia đình và xã hội. Nhưng vẻ đẹp của tòa lâu đài – những giá trị sống quý báu đang hiện diện quanh mình – cũng cần lắm cho chúng ta và chúng ta cũng cần khám phá, ngắm nghía để thấy đời đẹp và đáng yêu hơn, phải không?

Vậy đó, “bí quyết của hạnh phúc là biết ngắm nhìn mọi thứ tuyệt mĩ trên thế gian này mà không hề quên hai giọt dầu trên muỗng”. Nhà thông thái đã nói như vậy. Xuân rồi sẽ tàn, tuổi trẻ rồi cũng trôi qua nhưng tất cả không biến mất khi ta biết kết đọng tinh chất cuộc đời mình trong từng phút giây của đời sống. Hãy để lòng bận bịu theo cách của bạn nhưng cũng đừng quên, trên chiếc muỗng của mỗi chúng ta, luôn có những giọt dầu cần nâng niu, chăm chút.