19 C
Hanoi
Thứ bảy, Tháng mười một 30, 2024

Tản mạn Hà Nội

Tôi thường tới Hà Nội vào thời...

Giữa quê lòng lại nhớ quê

Tôi sinh ra ở quê, lớn lên...

Đèn thương nhớ ai

Trong nhiều đêm chập chờn thức ngủ,...

Cô gái dã quỳ

Trong Mắt TôiCô gái dã quỳ

Như khi em chang chang yêu thương ban mơ ban mai tôi chiêng đôi tay, tôi ngân đôi tai, tôi rung đôi chân, cao nguyên Kon Tum, Mơ Nông, Lâm Viên, Di Linh. Như khi em ngập ngừng con đường hương rừng, con đường muôn trùng, con đường ngại ngùng buông những hạt mưa cuối cùng vào đất. Dã quỳ bừng lên.

            Dã quỳ bừng lên, dã quỳ ngời lên, dã quỳ vàng lên, dã quỳ quên tên trong âm hưởng của Tây Nguyên rạo rực. Tiếng cồng ôm ngực, tiếng chiêng yêu ngực, tiếng đàn rưng rức, như đàn chim thiêng chầu chực bay vào đêm huyền bí. Dã quỳ thênh thang.
Dã quỳ thênh thang, dã quỳ thênh thang, dã quỳ thênh thang, dã quỳ miên man cho cao nguyên như cô gái điệu đà. Dã quỳ người ta, dã quỳ của tôi, dã quỳ của em, dã quỳ ẩn nấp những gương mặt người lạ kẻ quen. Này em cô gái dã quỳ.
                         Này em cô gái dã quỳ. Không hiểu sao tôi vẫn luôn ám ảnh về loài hoa dã quỳ dịu dàng như một cô gái Tây Nguyên, cô gái Kon Tum, cô gái Gia Lai, cô gái Đăk Nông cô gái Lâm Đồng. Những cô gái của tôi luôn lơ đãng như một Nụ cười Tây Nguyên.
Không riêng gì ở Tây Nguyên mới có dã quỳ, những người yêu hoa, yêu sắc vàng mê mải cũng có thể tìm gặp dã quỳ ở một số vùng miền núi Tây Bắc. Nhưng trung thực mà nói chỉ có ở Tây Nguyên, chỉ có ở Đà Lạt thì hồn vía dã quỳ mới thênh thang như một cô gái chưa chồng.
              Cô gái chưa chồng bỗng một ngày cuối tháng Mười nhoẻn miệng cười vàng hoe. Một bông mỉm cười, hai bông mỉm cười, ba bông mỉm cười, con dốc mỉm cười, sườn đồi mỉm cười, những cô gái mỉm cười. Tình yêu mỉm cười.
Mỗi một loài hoa đều gắn sắc của nó, hương của nó, vẻ đẹp của nó một truyền thuyết, một sự tích hay một huyền thoại. Loài dã quỳ cũng vậy, dã quỳ là câu chuyện tình yêu của nàng H’limh dành cho chàng trai K’lang. Và dã quỳ đã trổ bông đầu tiên từ mũi tên hận thù của La rihn con trai tộc trưởng Lasiêng găm vào cô gái bất tử H’limh.

                        Trả đũa hận thù bằng những bông hoa, loài dã quỳ đã tươi tắn vẽ lên bức tranh đẹp của cuộc đời. Yêu là tha thứ? Bởi vậy mà dã quỳ luôn khiến những trái tim ngẩn ngơ khi những đọt mưa cuối cùng ngấm ngầm thảo thơm vào lòng đất. Dã quỳ an nhiên.

Dã quỳ an nhiên. Dã quỳ chẳng sức đâu mà muộn phiền. Thời gian của nó không nhiều bởi vậy với dã quỳ sống là đam mê. Khi những cơn mưa buổi chiều nơi cao nguyên Lâm Viên không còn thảng thốt những nỗi cô đơn. Dã quỳ bắt đầu nhen nhóm lên màu vàng của nó. Dã quỳ đến thật đúng lúc, nó sưởi ấm cho những sườn đồi, nó bá vai khoác tay tình nhân, nó tần ngần luyến lưu hạnh ngộ, nó thổ lộ hương rừng ngai ngái sương đêm. Dã quỳ tình tự ai nỡ lòng quên.
            Khi những ban mai còn mơ nỗi trăng tròn, khi những yêu thương còn tình tự sao khuya, khi những hơi ấm mà lòng người còn đang dè dặt thì dã quỳ hổn hển nắng vàng. Trời ơi là nắng, cơ man là nắng, yêu thương là nắng, mải mê là nắng, thỏa thuê sắc vàng trên những con đường nắng, sau những lùm cây, sắc vàng trong mắt ai đây?

                         Là dã quỳ đó, nó bật ra khỏi hơi lạnh co ro, nó xòe cánh mỏng, nó bung mật vàng, nó loanh quanh trườn dốc, nó hối hả chân đèo, nó bò, nó leo, nó vặn mình trên cao nguyên màu mắt em bình yên, màu mắt tôi thản nhiên, màu nắng, màu hoa, màu không gian ngọt vàng sầm sẫm. Dã quỳ em ơi!

Từ đường vào làng hoa Vạn Thành là đoạn đường vào sân bay Cam Ly cũ. Có thể cũng chính vì những đặc điểm riêng của cung đường này mà vì thế mà hai bên đường không còn bị chặt phá, dã quỳ cứ vàng dại vàng hoe.
           Trở mình tìm em trên cao nguyên Langbiang cung đường với thung lũng vàng, tôi thấy em, tôi thấy nàng, tôi thấy dã quỳ đang mơ màng thơm ngái. Đố ai nhận ra mùi hương của dã quỳ? Phải là người yêu Tây Nguyên, phải là người yêu rừng, phải là người yêu những nụ hôn ngập ngừng thì mới nhận ra mùi hương của dã quỳ.

                        Đừng so sánh hương dã quỳ với hương hoa hồng, hương hoa sữa, hay bất kỳ một mùi hương của loài hoa nào khác. Bởi đơn giản dã quỳ mang mùi hương của núi, dã quỳ mang mùi hương từ trái tim cô gái H’limh, quê mùa dân dã mà vẹn nguyên chung tình. Một khi bạn nhận ra mùi hương của dã quỳ đang ngai ngái sương mai là khi bạn đã yêu dã quỳ tới mức yêu là cống hiến.

Có những lý lẽ vô cùng giản đơn ở giữa cuộc sống xô bồ. Đó là khi bạn yêu thương một loài hoa thì bạn sẽ nhận được mùi hương và vẻ đẹp của nó dành cho bạn. Khi bạn không có yêu thương thì cho dù loài hoa ấy có đẹp đến cỡ nào, có thơm đến nhường nào thì vĩnh viễn nó chỉ là một loài hoa tầm thường vô tri. Như bạn từng tầm thường và vô tri trong suy nghĩ của người khác…
                       Một ngày dã quỳ, tôi phong thanh những cơn gió lành lạnh từ hơi núi phả ra, một vài con đường đã khô khan mùa mưa cuối. Nhìn lên phía trên kia cao nguyên đang bừng tỉnh, tôi cúi đầu mà cười, tôi ngoảnh mặt mà hiền, tôi se sắt mà yêu, tôi dùng dằng mà thương, tôi hối hả mà nhớ, tôi cũng thấy mình vàng dại vàng hoe. Này em cô gái dã quỳ!

Check out our other content

Most Popular Articles