Trên nấc thang cuối trạm nghỉ của con đường sắt bắt ngang lòng sông, con sông xuôi giữa lòng thành phố, nàng chững lại khi nghe tiếng chuông được thỉnh từ ngôi chùa phía đầu nguồn. Mặt nước ráng chiều tấp vô mặt thứ ánh sáng huyền ảo ki diệu làm nàng chếnh choáng.
Tiếng chuông cách quảng đều đặn vang ngân quen lắm mỗi buổi chiều thế mà bao lâu phố xá đông nghịt còi xe cuốn nàng đi, khắc này hữu duyên mới gặp. Nàng như thấy mình đang trôi trên con thuyền gió. Hương thơm từ dòng nước Sông Hương hay cây lá từ nguồn, mùi trầm trong những ngôi cổ tự hay mùi khói cỏ khô ai đốt lá ven bờ cũng làm dâng lên trong hơi thở niềm cảm động ngọt ngào, thanh khiết.
Gió đưa tiếng chuông qua phía cồn Dã viên. Cồn đất sa bồi, ốc đảo giữa lòng sông như khu vườn thượng uyển. Những tia nắng cuối chiều rọi xéo chấp chới sóng bạc. Tiếng chuông lan ra tan ra, nhưng sau đó là âm vọng như dội lên từ mặt sóng. Cùng những tia nắng nhỏ yếu ớt trượt qua mặt, nàng nghe tiếng rung như nhịp thở của kí ức chợt tràn ngập rồi trôi đi cùng âm ba thong thả.
Giờ này thành phố đã lác đác lên đèn. Sắc đỏ trên đường ray ngả dần màu tím. Nàng nhớ những chuyến tàu đi và đến. Những khúc quanh dẫn dắt nàng đi qua con sông này và dừng lại sân ga kia. Có những điều kì lạ như sự sắp đặt của số phận. Và chúng ta cố vượt lên, thoát ra hay mãi loanh quanh những lối mòn đau khổ, lầm lạc…
Huế cho ta những con đường rợp bóng xanh bên lộng lẫy đền đài. Những bờ gạch phủ rêu Hộ Thành hào, cánh mỏng ướt sương búp sen hồ Tịnh.. Nàng như nghe trong giọng chuông, Huế của nàng ở đó. Như bảo tàng tình yêu hạnh phúc và cả nhưng nỗi đau mà người ta khó thể khước từ.
Nàng không mặc y phục cô dâu trong ngày cưới. Nàng chọn chiếc áo bông cỏ màu xanh và bím tóc giản dị, theo chồng với một chiếc va ly đầy hương xuyến chi hoa cau hoa bưởi trong cơn mưa phùn tháng Chạp. Nàng qua khúc sông này lúc sáu giờ chiều. Đó cũng là giờ chuông điểm. Tiếng hú còi của con tàu sắt cũ kĩ và gió đã kéo trượt nàng đi. Bấy nhiêu năm cùng người đàn ông Cố đô và rồi những đứa trẻ lớn lên từng ngày. Nàng đã mấy lần nghe trọn một hồi chuông như thế. Những hồi chuông chào ngày mới, những hồi chuông tiễn ngày đi, những hồi chuông như nhịp đập tâm linh mở những khoảng trống và đón nhận…
Ôi những hồi chuông trong đời mà chúng ta đã vội vàng ồn ả bỏ qua… Đôi khi chúng ta níu những giấc mơ bồng bềnh mây mong thoát khỏi thực tại. Mưa và sương mù đẹp nhưng đầy bất trắc. Nàng chợt cười buồn. Làn sương mỏng xanh nhạt đang buông xuống mặt sông.
Nàng yêu những khoảnh khắc này nhất trong ngày. Một ngày bình yên đang qua, mong ngày mai bình yên sẽ đến. Sự an lạc của tâm phát lộ qua ánh nhìn âu yếm mặt sông nhạt nắng. Sông Hương mềm duỗi như tiếng thở ra thật khẽ. Màu lá bớt xanh hơn nhưng mùi hương đêm đã nồng. Mùa rơm rạ cỏ khô và khói. Mùa bắp ngọt mít mật xoài ổi ven bờ. Sông dâng nước theo mùa, đời người trôi trôi theo dòng…” dòng sông, dòng đời có chỗ nhanh chỗ chậm, có chỗ còn dừng lại như nước ao tù. Dòng thời gian là một cho mọi người, nhưng mỗi người trôi đi trong dòng sông ấy theo mỗi cách khác nhau” Kanabata Yasunari đã viết thế sao !
Nàng nhớ có lần nghe ba kể về tiếng chuông trong nhịp sống thường nhật ngày xưa. Một thời phố xá yên ả lắm. Thành phố nhỏ có hàng trăm ngôi chùa, giáo đường, tịnh thất. Tiếng chuông buổi sớm cho người xóm đạo chuẩn bị đi hành lễ. Cho người xóm lương nấu nướng rồi gánh gồng cơm hến, bún bò xôi bắp tỏa ra khắp phố. Người lao động cần lao hay công chức cả những cô cậu học trò cũng nghe rõ từng hôi chuông mỗi sáng mỗi chiều để quen nếp sinh hoạt. Tiếng chuông vọng qua những ngọn đồi xa xa vài ba cây số. Người đi không còn nghe tiếng ngân của chuông biết mình đang dần dần xa quê. Kẻ trở lại nghe giọng chuông xa vọng tới biết mình sắp về nhà. Bây chừ phố đông nghịt người xe, nôn nóng mọc lên tầng tầng cao ốc. Cơ duyên chiều nay nàng gặp một giọng chuông!
Sự giao thoa của âm thanh trong không gian với những cảm xúc chợt dâng tràn trên ngực là khi những tiếng chuông đầu được rung lên. Và sự chuyển động của âm thanh kéo nàng xa dần những kí ức buồn tủi, cảm giác bình yên trong vô thức dần dần chiếm ngự. Nàng đã muốn trở về nhà khi ý nghĩ mình sẽ bắt đầu xuôi vòng chuyển động mandala với tiếng rung ngân của giọng chuông thẳm sâu trong ngực.