K

ể từ trận mưa cuối mùa năm ngoái người Sài Gòn chỉ còn thấy cái nắng chang chang nối ngày này qua tháng nọ, gắn bó với thành phố này như hình với bóng.

           Sài Gòn những ngày ồn ã và tấp nập, xe nối dài chen chúc, bụi phủ mờ cả đường đi lối về. Bất giác đâu đó trong những ngày hối hả, người ta lại thấy nhớ da diết những ngày trời làm nũng gieo từng hạt trong veo ướt nhòe làn tóc rối. Để rồi nỗi nhớ nhung ngày một lớn, đến độ người ta thèm thuồng, mong mỏi dù chỉ là một cơn mưa rào tạt ngang qua cũng đủ làm mát lòng người dân thành phố.

Ấy vậy mà thời gian trôi nhanh hệt một cái chớp mắt, tờ lịch trên tường đã giở đến tháng 4 rồi đấy. Ngoài trời con nắng cũng bắt đầu đỏng đảnh, từng giọt sóng sánh rót trên phiến lá, vương trên đôi vai gầy.

                        Nắng tháng 4, con nắng giao mùa nên cũng chẳng đến nỗi hanh khô khiến ta khó chịu nhưng cũng đủ làm áo ta lấm tấm giọt mồ hôi. Vậy mà sáng nay chẳng nói chẳng rằng, bầu trời thành phố chuyển mình ảm đạm. Mây thôi xanh ngắt trên nền trời cao vút, nắng cũng thôi ươm vàng trên mái tóc bay bay.

Tự dưng ta thấy tiết trời hôm nay sao đáng yêu quá đỗi! Như thể muốn tạo cho người Sài Gòn một thế sự bất ngờ, từ bầu trời cao ấy từng giọt trong veo rơi trên tóc và li ti trên thân thể. Hóa ra mọi sự chuyển mình sáng nay đều là dự báo cho một mùa mưa mới, chỉ là chờ lâu quá nên dần dà người ta chẳng mảy may để ý.

Thế là chiều nay có cơn mưa ghé ngang qua thành phố này. Mưa len qua từng ngõ ngách. Mưa rớt trên mái nhà rồi đọng lại bên mái hiên. Mưa âu yếm hôn lên đôi gò má đã phai màu và rám nắng bấy lâu nay. MMưa tỉ tê bên tai chuyện của bao mùa mưa trước. Mưa đằm thắm gửi vài cái ôm cho những người đã từng mong mưa như ruộng đồng khô cằn mong nước tưới. Để rồi sau bao ngày khắc khoải chờ và đợi, ta vẫn thấy mưa hiền và dịu êm như hồi nào mưa đến.

                        Sài Gòn có mưa, người vẫn nối dài trên phố, vẫn hối hả như một đặc trưng vốn có của thành phố này. Chỉ là trên từng nét mặt, người ta chẳng còn đăm chiêu và cau có vì nắng nóng. Đâu đó trong cái vội vã ngày mưa là chút nhẹ nhàng thanh thoát hiện rõ qua từng cử chỉ, dáng đi và cả cái cách người dân nơi này thưởng thức chúng.

Có người vội về để kịp bữa cơm tối, nhưng cũng muốn hít hà cho thiệt đã cái mùi nồng hơi đất mà bấy lâu nay lẩn trốn. Cũng có người cố len mình lên phía trước như thể đón lấy trọn vẹn từng hạt mưa rơi. Từng giọt mưa tưởng như mong manh kia vậy mà đủ sức làm ta ran rát hết thịt da mỗi lúc ta và mưa chạm mặt. Vậy mà ta chưa một lần chán ghét mưa và ngược lại.

Hôm nay mưa đầu hạ thế nên chẳng dai dẳng như lúc giữa mùa. Mưa chợt đến rồi vội vã đi làm lòng ta chưa kịp reo hò đã ngậm ngùi chờ cơn mưa kế tiếp. Mưa từ tốn rơi xuống nhưng đủ làm ta ướt mèm vai áo mỏng, ướt cả mớ tóc chải mượt mà vừa ban nãy.

Mưa rả rích, từng giọt rơi xuống lòng đường, tự do và nhẹ tênh như rửa trôi hết bụi bẩn của thành phố này suốt mấy tháng qua. Cứ như thế cho đến khi nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Sau trận mưa lòng người dường như cũng thư thả và hiền hòa hơn trước, Sài Gòn cũng xanh trong và tươi mới hơn mọi ngày.

                         Sài Gòn chiều nay lất phất mưa mang từng hồi ức xa xưa tìm về, làm tim ta xốn xang nhưng cũng chính mưa như hồi sinh bao trái tim cằn cõi sau ngần ấy thời gian chờ đợi. Mưa có thể kéo dài hơn một chút, có thể dữ dằn hơn một chút khi vào giữa mùa nhưng xin đừng có phút giây nào đó hững hờ với chúng bởi ta đã từng đau đáu mong chờ từng cơn mưa đến như đôi trẻ yêu xa chờ ngày sum họp.

Chiều nay
              trên phố
                           mưa bay…