Tôi không phải là người con của mảnh đất miền Trung. Nhưng không phải vì thế mà tôi không đau nỗi đau của người mẹ miền Trung thương nhớ ấy…
Tôi đến miền Trung một ngày rát bỏng, khi con tim vẫn tím bầm: chẳng thể nào níu mẹ tôi ở lại với thế gian. Trốn chạy, tôi tìm về với biển. Tôi muốn vẫy vùng, ngụp lặn, để biển cuốn phăng đi những ưu sầu. Và nữa, không hiểu sao đứng trước biển bao dung, bát ngát đến tận cùng, tôi có ngay cái ý nghĩ mẹ đang ở đây – nhìn tôi, ôm tôi ru vỗ…
Tôi không còn trẻ, nhưng nỗi đau mất mẹ bấy lâu khiến tôi như rơi vào một thế giới nào. Bơ vơ. Hụt hẫng. Tim tôi ứa máu bao nhiêu tháng ngày. Tôi gọi mẹ trong giấc chiêm bao… Nhưng chỉ thấy những cơn mơ đầm ướt. Đêm ấy, tôi chờn vờn giữa đôi bờ mơ – thực…
Tôi bật dậy khi trời còn tối đất, cuống cuồng ào ra biển. Kia rồi biển mẹ bao dung, vĩ đại, hiền từ. Tim tôi loạn nhịp. Tôi ngỡ như tích tắc nữa thôi được nằm trong lòng mẹ, được nắm lấy bàn tay đã buông tuột tay mình suốt cả năm qua. Nhanh lên! Nhanh lên chứ! Tôi hối thúc đôi bàn chân vụng về ngốc nghếch khi nó vấp, ngã quỵ nơi bờ cát. Tôi lại bật dậy, ào đi. Chưa bao giờ, phải rồi, chưa bao giờ tôi mong được gặp mẹ mình đến thế. Tôi chạy ào ra, rối rít, cuống cuồng như đứa con muốn ngụp tan vào lòng mẹ. Sóng trắng xóa từ xa nhào tới như vẫy gọi tôi hãy chạy thật nhanh lên! Nhanh lên cô gái!
Mẹ! Tôi đã nhìn thấy mẹ. Đúng rồi! Là mẹ! Đúng là người mẹ hiền yêu kính của tôi. Mẹ đang ngồi đó. Trên bờ cát. Nơi đầu sóng. Lặng yên. Đợi chờ. Mẹ ngồi đó. Lặng thinh. Cái dáng ngồi đợi chờ khắc khoải như tạc vào mây trời. Cái dáng ngồi lặng câm như tạc vào vô cùng thời gian, vô tận không gian. Cái dáng ngồi trầm mặc như tạc vào lòng vũ trụ một nỗi gì. Biển không dám thở. Sóng không cựa mình. Gió ngừng thổi. Mây ngừng trôi. Bầu trời như sụp lại.
Chỉ có dáng mẹ và những hào quang thức dậy phía chân trời. Những hào quang lấp lánh càng lúc càng sáng lên ảo diệu. Chỉ có nhịp đập trái tim của mẹ. Và nhịp tim tôi. Mẹ! Mẹ ơi! Tôi toan giơ tay ra trước để với lấy mẹ. Nhưng có cái gì đó khiến tim tôi khựng lại. Không! Đó không phải là người mẹ của tôi.
Người đàn bà quay lại: Ta đợi con trai trở về! Nó đi biển đã năm mươi năm nay mà chưa trở lại. Tôi không nói được gì. Thấy lòng mình hóa đá. Trơ ra. Câm lặng. Đứa con mồ côi trong tôi bất ngờ bối rối. Ôi người mẹ biển! Có thể nào! Năm mươi năm ngồi ngóng đợi con lúc bình minh. Đó là lí do mà bà tìm đến biển. Bà còn đến sớm hơn tôi. Không biết tự lúc nào.
Chỉ biết đó là lúc biển trời câm nín, lặng nghe tim người mẹ ấy rung lên… Năm mươi năm. Tóc người đàn bà ấy đã hóa mây trời. Năm mươi năm. Nước mắt đã tàn tro. Dáng ngồi ấy đã mòn vẹt cả một khoảng không yên tĩnh. Nhưng, mắt người đàn bà ấy vẫn xa xăm. Ngóng đợi. Kiếm tìm. Năm mươi năm. Trái tim của người mẹ ấy vẫn cuộn sôi như sóng. Chẳng bao giờ mệt mỏi, chẳng bao giờ nguội trơ. Tôi tự hỏi có biết bao người mẹ trên thế gian này như thế? Có biết bao người mẹ ngóng con đi chưa trở về? Tôi thấy cả một vầng hào quang rực lên quanh người mẹ miền Trung ấy.
Bất giác, tôi thấy mẹ. Đúng là mẹ rồi. Mẹ! Mẹ tôi! Tôi nắm lấy bàn tay guộc gầy của mẹ. Tôi ôm mẹ. Biển, trời vẫn lặng im…Sụt sịt. Hình như biển khóc. Hình như biển nghe được những tiếng nức nở, òa vỡ của trái tim tôi. Sóng rì rào, rì rào, nhè nhẹ vỗ ru như muốn hát tình ca sau khoảnh khắc lặng yên đến nghẹt lòng. Dịu dàng sóng hát. Bài ca bình minh. Bài ca ngày mới.
Biển rực hồng. Muôn ngàn hào quang nhảy nhót lung linh trên sóng. Mẹ nhìn về phía biển, ánh mắt chợt xôn xao. Tôi cũng đưa mắt nhìn về phía mặt trời đang từ từ đội biển nhô lên! Có cái gì vừa thức dậy trong tôi khi đó.
Và chuyến đi đã ở lại sau lưng. Nhưng phía trước tôi, trong tim tôi vẫn vẹn nguyên bức phù điêu người mẹ lặng yên bên bờ cát. Mẹ ơi! Mẹ thầm thì với biển điều gì mà biển khóc, để muôn đời biển mặn môi con?
Và Mặt Trời ơi! Có phải, vì mẹ ngồi đó mà Mặt Trời thức giấc? Có phải, vì mẹ ngồi đó mà Mặt Trời bừng lên rạng rỡ thế kia? Ôi! Người mẹ miền Trung! Người mẹ biển, người mẹ – người mẹ của tôi!